NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Tình dục là truyện rất TO ..

                               
Anh, chiều nay mình sẽ làm gì?
 Làm tình.
Hứ, nhà văn mà ăn nói thế đấy phỏng?
 Nhà văn thì ăn nói thế đấy. Nhà văn thì phải nghiêm túc, đứng đắn, có trách nhiệm chứ?
Ừ, nhà văn chuyên nghiệp thường làm việc rất nghiêm túc, có trách nhiệm, nhất là làm tình.
 Giữa chỗ đông người, anh nói năng thế à?
 Ừ, lẽ ra chỗ đông người anh không nên thì thào như thế, em muốn anh nói to lên không?
 Đồ điên!
Nào, hỏi lại anh câu ban nãy đi, anh sẽ trả lời thật to, tròn vành rõ chữ: L à m T ì n h…
 Thôi đi!
 Ừ, đi thôi…
 ***
 Tin nhắn của ai vậy?
 Bạn em, nhắn hỏi em đang làm gì.
 Em nhắn lại đi, bảo là em đang làm tình.
 Điên à?
 Thế em muốn nói dối bạn à? Em nhắn lại là đang đi có chút việc.
 Sau này nếu có lúc nào em nhắn lại cho anh là đang đi có chút việc, anh sẽ hiểu ra vấn đề ngay thôi, nhỉ?
 Đồ điên!
 Ừ, điên lâu rồi.
 Thôi đi!
 Ừ, đi thôi, tối rồi…
 ***
Anh có nghe nói đến một doanh nhân tên là XXX không?
 Không, anh chưa nghe đến bao giờ, anh không để ý, sao?
 Không sao, không để ý thì thôi, không sao.
 Sao anh phải để ý? Nó tán em à? Lại một đại gia súc hay tiểu gia súc gì đấy à?
 Cũng không hẳn, anh ấy nhắn tin là rất thích đôi mắt em.
 Sao nó không nói thẳng ra là nó muốn ngủ với em đi cho đỡ rách việc nhỉ, bày đặt mắt với chả môi, đèo mẹ!
 Anh, anh có để cho em lấy chồng không? Em phải có người đàn ông của riêng em chứ?
 Đừng, đừng bao giờ hỏi anh cái câu ngu ngốc đó. Em muốn lấy chồng thì cứ việc, nói với anh một câu rồi mình giải tán, đường ai nấy đi, rồi em có thể lấy bao nhiêu thằng chồng tùy ý.
 Anh coi em như con điếm mua vui chốc lát thế à?
 Em tự coi em là như thế, tự biến mình thành như thế, khi mà ngay trong vòng tay anh em còn kể chuyện thằng này thằng kia, tin nhắn thằng này thằng kia. Nhìn anh đây này, sờ vào anh đây này, ngay lúc này, của riêng em đấy chứ đâu?
 Nhưng rồi chuyện này sớm muộn sẽ kết thúc…
 Haizz! Vấn đề là ở chỗ đấy, nó sẽ kết thúc nếu em nghĩ nó kết thúc. Nào, nói anh nghe, sao nó phải kết thúc?
 Không thể như thế này mãi được.
 Sao không?
 Vì với anh em chỉ là cuộc vui chốc lát.
 Không đúng, anh muốn cuộc vui này kéo dài mãi mãi, vĩnh viễn, hoặc cho đến lúc cả hai ta đều quá già để có thể vui vẻ như này, cho đến chết…
 Chẳng có gì vui cả, chỉ thấy buồn thôi.
Nếu em thấy buồn, mọi thứ sẽ buồn như thế. Sao em không chịu nhìn sự việc theo cách khác đi?
Nhìn cách nào cũng chẳng thay đổi được sự thật.
Sự thật nào?
 Sự thật, em chỉ là thú vui xác thịt của anh thôi.
 Lại còn có cái thứ trên đời gọi là thú vui xác thịt nữa à? Hay nhỉ!
 Em chỉ là chỗ để anh thỏa mãn tình dục, chứ không phải tình yêu.
 Thế cơ đấy! Đừng có tỏ cái thái độ ấy nữa đi! Không có gì hay ho buồn cười ở đây cả mà giễu cợt em.
 Thế à. Để anh nói cho em nghe thế nào là buồn cười, nhá, về cái mà em gọi là thú vui xác thịt với cả thỏa mãn tình dục ấy mà, nó có buồn cười không? Không à? Ừ, vậy nó nghiêm túc chứ gì? Được rồi, nó nghiêm túc, mình nhất trí là như thế nhé. Vậy thì làm ơn đừng nhắc đến nó như một thứ đáng ghê tởm và thấp hèn như vậy đi cưng! Tình dục, với anh nó giống như tín ngưỡng vậy, thiêng liêng và đẹp đẽ, đừng báng bổ đức tin của anh, đừng bao giờ! Còn tình yêu em biết đấy, như ai đó từng nói, nó chỉ là thứ do mấy thằng đểu nghĩ ra, để được ngủ miễn phí với gái.
 Anh chính là một thằng đểu giả như thế.
 Không, anh đểu thật, không việc gì phải giả hết cưng ạ. Tạm thời, trong lúc chưa kịp truyền giáo đến nơi đến chốn, và vì tôn trọng sự trong sáng của tiếng Việt với thằng đểu nào đấy đã là người đầu tiên phát minh ra khái niệm “tình yêu” nên đôi lúc, xin Chúa nhân từ tha thứ, anh đã mạn phép xài lại mấy chữ “tình yêu” sáo rỗng này, đã thề thốt một đống những của nợ gì đó liên quan, xin Chúa chứng giám, anh đã rất thật lòng, và phải nói là đã khá rộng lượng khi cho cái “tình yêu” kia được đứng chung với tín ngưỡng tình dục của anh. Tất nhiên, anh không có ý miệt thị “tình yêu”, nhất là khi nếu như tình yêu đó là, hoặc bao gồm cả sự say mê tình dục, đại khái thế, thì hẳn là ở đây chỉ là sự lệch lạc và nhầm lẫn về mặt tu từ học, một sự hiểu lầm, một vấn đề thuộc phạm trù ngôn ngữ học, thậm chí, nó có vẻ mang hơi hướng triết học. Em thử hình dung xem, anh sẽ yêu em như thế nào nếu không ham muốn em phát cuồng như này, và em cũng không ham muốn anh? Có lẽ khi đó tình yêu của em dành cho anh cùng lắm nó cũng sẽ chỉ giống như tình yêu mà em dành cho một con cún con xinh xắn, anh sẽ được vuốt ve, nựng, được cho ăn, dắt đi dạo, thậm chí được thơm nữa nhỉ? Em có muốn anh sủa gâu gâu bây giờ không cưng?
 Thôi stop! Nhức đầu quá, anh định lên lớp em đấy à?
 Thực ra, từ lâu rồi anh vẫn nghĩ anh nên trở thành một nhà sư phạm có lẽ hợp, làm một giáo sư môn tình dục học chẳng hạn. Một nhà truyền giáo…
 Ừ, anh có vẻ phù hợp với công việc ấy đấy, nói được mà.
 Nói được. Thế còn làm thì sao?
 Cũng tạm được.
Tạm được thôi à?
 Đồ điên!

Đặng Thiều Quang

Từ bi với mình…


 
Hình như ta chẳng bao giờ thực sống trong hiện tại cả! Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có đựơc cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ,  cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú! Tóm lại, ta chẳng biết quý những phút giây hiện tại.  Từ ngày “thế giới phẳng”,  ta còn sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với bạn nhưng trò chuyện với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện thì nhiều khi đã lỡ nhịp! Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết qúy thời gian hơn,  quý phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn.
Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa! Hiện tại thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ, vị lai. Dĩ nhiên, không phải là trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết “enjoy” nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá. Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi  60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75! Vậy sao ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi, sao  cứ phải… nguyền rủa, bất mãn với nó. Có phải tội nghiệp nó không? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!
Ta cũng có thể gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch… Cơ thể ta cứ tiến triển theo một “lộ trình” đã được vạch sẵn của nó, không cần biết có ta! Mà hình như,  càng nguyền rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ. Trái lại nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu  nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Anh chàng Alexis Zorba nói: “Cũng phải chăm nom đến thân thể nữa chứ, hãy thương nó một chút. Cho nó ăn với. Cho nó nghỉ với.  Đó là con lừa kéo xe của ta, nếu không cho nó ăn, nó nghỉ, nó sẽ bỏ rơi mình ngang xương giữa đường cho mà coi” (Nikos Kazantzaki). Từ ngày  biết thương “con lừa” của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi… cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho con lừa của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món gì khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá! Một người cô tôi “ăn không được”, ăn “không biết ngon” vậy mà vẫn béo phì, đi không nổi, là bởi vì các con thương bà quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống! Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon, làm sao không béo phì cho được? Giá nghèo một chút thì hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn bà ăn thấy ngon, thấy sướng! Tôi cũng biết cho con lừa của mình ngủ hơn. Ngủ đẫy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ mà đòi pin ngon lành sao được! Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: cơ tắc xan hề khốn tắc miên! Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền! trong bài Cư trần lạc đạo, ở đời mà vui đạo! Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm. Tu hành như vậy mà khi quân Nguyên xâm lấn nứơc ta, ông liền xuống núi, ra tay dẹp giặc, xong, phủi tay lên núi tu tiếp!
Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe mình. Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ  thể của mình, tính cách mình, sinh lý mình. Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải cảnh giác!
Cũng nhớ rằng tới tuổi nào đó tai cũng sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đầu óc bắt đầu kém sắc sảo.  Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi! Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe, không thì đóng lại; mắt kém mà muốn thấy gì thì thấy, không thì khép lại. Thế là “căn” hết tiếp xúc được với “trần”.  Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm!
Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành. Cái mà người xưa gọi là “hoa đốm hư không” chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt mình! Chính cái “tưởng” của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh  tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai nhưng cái cách cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp nhận và nhìn lại mình.
Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ. Đến 60 mới biết chả  có ai nghĩ gì về mình cả!
Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút vậy!

Hữu dụng và vô dụng..

                       
Ngày xưa, khi người con thứ của Câu Tiển bị vua Sở bắt giam vì tội giết người. Lúc này ở nước Sở có một vị tiên tri tên là Trang Sinh rất được vua Sở tôn kính và sùng bái - Câu Tiển biết được chuyện này, nên thảo 1 lá thư, kèm theo 100 nén bạc sau đó gọi đứa con út của mình nói:
- Con hãy mang lá thư này cùng với lá thư của ta, đem tới nhà Trang Sinh, hầu giải nạn được cho anh của con.

Người con trai cả nghe được chuyện này và tranh nhiệm với em của mình, chỉ với cái cớ là huynh trưởng !!! - Câu Tiển nhất quyết không cho, nhưng vì phu nhân của ông ta đã tiếp lời của con trai trưởng mình, năn nỉ, lý lẽ cho con nó được đi !!! Câu Tiển uất lắm, nhưng đành vì phu nhân mà ngậm bồ hòn làm ngọt. Vậy là người con trai trưởng của Câu Tiển đem thư và vàng tới nhà Trang Sinh. Nhận thư và vàng của Câu Tiển xong, Trang Sinh dặn dò kỷ với người con trai trưởng:
- Ngươi hãy về đi, đừng bao giờ quay trở lại đây và đừng bao giờ hỏi là làm sao em của ngươi được tha!
Người con trưởng một lòng vẫn muốn ở lại để mong xem cho được cách giải quyết của Trang Sinh, ngoài ra anh ta còn đem tiền vàng để mua chuộc các quan chức lớn nhỏ trong triều Sở - về phần Trang Sinh - ông đã âm thầm vào chầu vua Sở và nói rằng:
- " Muôn tâu Bệ hạ Sao Mỗ chiếu nước Mỗ, một điềm xấu
- Thế làm cách nào để trừ khử nó ?
- Làm đức
Vua Sở nghe nói vậy, liền ra chiếu chỉ ân xá cho các phạm nhân trong triều. Con trai trưởng của Câu Tiển nghe được tin này, biết chắc là vua Sở sắp ân xá cho tù nhân, anh ta đem lòng sinh nghi Trang Sinh. Anh ta đã quay trở lại nhà Trang Sinh, vừa mới bước vào ngõ, Trang Sinh đã hỏi:
- Sao ngươi chưa về ???
- Tiên sinh cho hỏi, có phải là Đức vua sắp ân xá cho tù nhân ?
Một người như Trang Sinh thì đâu có lạ lẫm gì thói đời ấy ! Ông liền bảo con trai trưởng của Câu Tiển:
- Ngươi vào nhà lấy tiền vàng mà về đi !
Con trai của Câu Tiển mừng thầm trong bụng là không những mình đã đắc nhiệm mà còn không mất của! Anh ta vội vào nhà lấy tiền vàng lại và về thẳng một hơi. Sau chuyện ấy, Trang Sinh lại vào chầu vua Sở:
- Muôn tâu Bệ hạ, tiểu thần nghe người ta đồn rằng " Đức vua cho lệnh ân xá là vì con trai của Câu Tiển đó thôi ! Vì Câu Tiển là một quân vượng giàu có" Vua Sở nghe vậy đem lòng tức giận, liền hạ lệnh chém đầu con trai thứ của Câu Tiển ngay lập tức. Ngày đưa tang cho con trai của Câu Tiển - phu nhân của ông và hai con trai khóc lóc thảm thiết - Còn Câu Tiển cười trong bụng mà than rằng:
" Ta chẳng lấy làm lạ, ta biết chuyện này sẽ xảy ra. Thằng trưởng từ nhỏ đã sống với ta, chịu cảnh cơ hàn cùng ta - còn thằng út chỉ mới sinh đây thôi, làm sao mà biết cơ hàn là gì, suốt ngày chỉ biết ăn chơi phung phí ! - Than ôi, thằng trưởng chịu cực nhiều rồi thì tiếc của nên mới gây ra cơ sự này ! Nếu như để thằng út đi thì bây giờ cha con ta đã được đoàn tụ, vì thằng út đâu có biết tiếc của ! " 

SỐNG THẬT VỚI CHÍNH MÌNH ..

                        
Có một tác giả đã nói rằng: "... Cuộc sống là một quá trình cho và nhận. Nếu bạn càng cố gắng giữ lại một... cái gì đó bạn sẽ chẳng được gì. Nếu bạn cho đi bạn sẽ được rất nhiều từ xung quanh và từ chính bạn...
" Trong cuộc sống không thể thiếu tình bạn. Trong tình bạn không thề thiếu sự chân thành. Nếu đã có một lúc nào đó trong lòng bạn có cảm giác là bạn bè không thành thật với mình, thì lúc đó bạn là một người ích kỷ vì bạn chưa thật sự chân thành trong tình bạn. Trong tình bạn chân chính thì không tồn tại sự nghi ngờ. Nếu bạn muốn có một tình bạn chân chính, thì bạn phải tỏ ra trung thực và chân thành trong tình bạn. 
"...Trong cuộc sống, mọi sự vật luôn vận động và biến đổi. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Vì vậy, nếu bạn cố gắng sống cho thật tốt ngày hôm nay, thì ngày mai là hình ảnh của hy vọng... và ngày hôm qua... chỉ là một giấc mộng êm đềm. Hãy sống cho thật đẹp trong ngày hôm nay, đặc biệt là ngày tại lúc này...
" Nếu vì làm đẹp lòng nhau đã khiến cho người ta ngày một cách xa hơn với sự thật. Những màn trình diễn luôn được xảy ra trong những mối quan hệ sơ giao, những lần gặp gỡ vội, khiến cho đối tượng tiếp xúc luôn có một ấn tượng tốt về mình.
 Nhưng điều đó sẽ trở thành thứ văn hóa che đậy nếu trong ta chỉ nhắm tới mỗi mục đích để người kia đánh giá cao hay có thêm thiện cảm với ta thôi. Cái quyền lợi ích kỷ được che đậy bởi cái hình thức tử tế mà đôi khi chính ta cũng tưởng lầm mình đang vì kẻ khác
. Văn hóa là lối sống làm cho con người tốt hơn và đẹp hơn. Nhưng cái tốt và cái đẹp nếu không đi chung với cái chân thật, như bộ ba không thể tách rời chân-thiện-mỹ, thì cái đó chỉ làm một thứ trang sức hời hợt. Nghệ thuật “đắc nhân tâm” có thể tạo nên hương vị mặn nồng và trôi chảy giữa các mối quan hệ gần xa trong xã hội, nhưng nếu không cẩn trọng thì nó chính là cái bẫy sập để cho ta tự đánh mất chính mình . 
Thói thường cuộc đời người ta rất dễ bị thu hút bởi những lời nói ngọt lịm, trau chuốt và đầy lễ độ. Cho nên để được thang điểm cao trong mắt người khác, ta đã không ngần ngại và có khi phải cố gắng để nặn ra những điều cho thật phù hợp với suy nghĩ hay sở thích của đối phương, trong khi lòng ta trống rỗng, vô vị hay hoàn toàn tương phản.
 Bây giờ người ta còn chế ra “lời nói có cánh” để tặng nhau như một món quà thượng hạng. Đúng là ta sẽ sung sướng và ấn tượng sau cái lần gặp gỡ được người kia ban tặng cho những lời mà chỉ có trong mơ hay cõi thần tiên mới có. Người trao không chủ động được lý trí để chịu hết trách nhiệm cho lời nói tựa gió bay, người nhận cũng bị lây nhiễm cảm xúc đó nên cũng không còn định thần để phân biệt lời nói ấy thật lòng hay đưa đẩy cho vui. Thực chất của cái ấn tượng tốt mà người ta thường muốn để lại trong các mối quan hệ chính là sự trao đổi cảm xúc, người kia cho ta một cảm xúc tốt nên ta cũng cho lại một cảm xúc tốt. Nhưng nếu một quan hệ mà chỉ trao nhau những cảm xúc tốt thôi thì nó chỉ quý mến hay thương yêu. Có khi đã là vợ chồng nhiều năm mà bên kia vẫn chưa hiểu được bộ mặt thật của mình như thế nào nữa, vì mình rất có tài che đậy. Nhưng rồi ngày mai khi mặt trời mọc thì người kia cũng phát hiện ra, vì đâu phải lúc nào ta cũng đủ sức để ngụy trang mãi được. Không phải vì hoàn cảnh trái nghịch, mà chính ta đã không còn đủ năng lượng để tiếp tục diễn xuất. Ta đã mệt mỏi và cần sống thật với chính con người mình. Điều tồi tệ luôn xảy ra sau những lần thoát vai là không những người kia bị sụp đổ mà chính ta cũng không tìm thấy được con người thật của mình nữa.
 Ta hãy ý thức lại đời sống của mình trong thời gian qua và kiểm tra lại mình vẫn còn là chính mình hay đang miệt mài trên con đường tha hóa. Ta vẫn còn kịp. Mỗi ngày hãy tự soi mình trong gương thật lâu để ta còn cơ hội nhìn lại con người hiện tại của mình. Sau lớp phấn son ấy, sau bộ đồ chỉnh chu ấy, sau bộ mặt nghiêm nghị thần thái ấy, ta la ai? Hãy hỏi như vậy nhiều lần và tìm cho ra câu trả lời từ sâu thẳm trái tim. Và hãy nở nụ cười thật tươi nếu ta vẫn còn tiếp xúc được chính mình.
 Nếu bạn đang yêu một người, nhưng bạn không dám nói ra vì sợ sẽ hối hận vì sự thay đổi của ngày mai. Như vậy là bạn đã tự dối lòng mình. Bạn sẽ phải đối mặt với sự đau khổ khi bạn cố gắng kiềm nén tình cảm của mình. Nếu bạn càng cố kiềm nén,tình yêu trong bạn sẽ ngày càng lớn dần. Và tới một lúc nào đó, con tim bạn sẽ chiến thắng lý trí của bạn... nó thúc giục bạn... dẫn bạn đến với tình yêu... nhưng lúc đó bạn có thể sẽ thêm đau khổ vì... đã muộn màng. 
"... Không thể có một tình yêu vĩnh cửu, mà chỉ có những phút giây vĩnh cửu của tình yêu..." 
Vì thế, bạn đừng nên tự lừa dối chính mình, hãy làm theo những gì con tim mách bảo. Dù mai này có xảy ra bất cứ chuyện, tới lúc đó, bạn cũng tự hào rằng mình đã từng có một tình yêu thật sự, và mỗi giây phút trong tình yêu của bạn sẽ là những phút giây vĩnh cửu. Và bạn sẽ không hối tiếc vì bạn không lừa dối bản thân. Bạn vẫn là... chính bạn .

Đàn bà đa tình, phúc hay họa?


Các ông thầy tướng thấy đôi mắt phụ nữ có đuôi là thở dài: đàn bà đa tình là họa.
Mẹ chồng xem mắt con dâu, thấy long lanh ướt, lúc nào cũng miệng cười mắt cười cũng thầm lo: nó đa tình thế kia chỉ khổ con mình.
Chả biết ai khổ hơn ai, đàn bà đa tình và những người xung quanh họ.
Mình biết một chị đã qua tuổi 50, mắt lá răm đuôi dài quét hết dũng khí của đàn ông đối diện, 4 lần đò, giờ vẫn lênh đênh vì tội đa tình.
Một chị nữa cười nhiều mà mắt như loáng nước, đen ánh lên với vòng chân mày mượt gọn, sắc sảo thế nên có cháu ngoại rồi vẫn cô đơn.
Mình cũng biết một em xinh như mơ, chân đủ dài, mắt phượng không cần trang điểm vẫn cứ lên hình ngọt ngào “thưa quý vị và các bạn” mở đầu một ngày mới. Đàn ông liêu xiêu vì em không tính hàng đơn vị.. qua tuổi 35 vẫn tự lái xe, tự mua thuốc uống khi ốm, vì tự biết mình đa tình, dính vào ai cũng khổ mình khổ người..

Nhiều người bảo đàn bà đa tình như lũ trẻ háu ăn đi tiệc buffet, lấy đầy đĩa đủ mọi món nhưng vẫn không thấy đủ. Mình thấy so thế chẳng đúng tẹo nào. Bọn trẻ con háu ăn lấy về nhưng không ăn hết, đàn bà đa tình không phải ai cũng muốn sưu tập các vệ tinh để tạo club. Đa tình thì dễ xao xuyến, dễ yêu và dễ bị cuốn đi…và khi cuốn đi rồi, khó biết dừng lại. Chỉ vậy thôi.
Đàn ông thích đàn bà đa tình hay không chẳng biết, chỉ biết rằng giai nào dám chọn đàn bà đa tình làm vợ chắc chắn phải đầy bản lĩnh, tự tin (những kẻ bạc nhược, tặc lưỡi….hên xui, biết nàng đa tình, sợ mà vẫn lấy rồi lấy về để dằn vặt thì không tính là đàn ông)! Đàn ông giỏi giang kiểu này mình rất nể, có một thằng bạn mình cũng dám chọn một em đa tình, nó bảo: Nàng đa tình nhưng nàng yêu mình là đủ. Khi nào nàng nhảy sang yêu thằng khác thì .. tính tiếp!
Nói đàn bà đa tình như than hồng không thể bọc năm bảy lần giấy, thả vào nước là nguội tanh cũng sai. Đàn bà đa tình giống một thanh kim loại tích điện, có thể làm sôi mọi loại chất lỏng từ đắng đến cay, từ ngọt đến mặn, và dĩ nhiên là làm tan chảy và bay hơi cả nước đá lẫn nước lọc..Năng lượng ấy mà dồn cho những đam mê nghề nghiệp mang thiên hướng văn học, nghệ thuật thì .. quá ổn.
Cá nhân mình chỉ thấy đàn bà đa tình khổ, không phải vì chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông bên cạnh hay đàm tiếu của những người xung quanh, mà khổ vì những nồng nàn đôi khi không được thổi bùng lên thành lửa. Vì những nồng nàn của đàn bà đa tình nhiều khi không phải …yêu đương mà chỉ là những đam mê .. phi vật thể! Không biết giải thích vụ này thế nào….
Không chỉ ngoài đường, trong nhà, đàn bà đa tình mới bị “kỳ thị”. Công sở có lẽ là nơi khó khăn nhất cho họ. Đàn bà đa tình làm sếp thì..cũng căng người chịu thị phi. Giỏi cỡ nào, thông minh nhạy bén cỡ nào cũng chỉ được nhìn nhận là nhờ đa tình mà thành hay bại! Còn nữ nhân viên đa tình có chăng chỉ được lòng sếp nam trăng hoa trong ngắn hạn, đa phần phải tự bảo vệ mình trước đồng nghiệp và sếp nữ đoan trang chỉnh chu không bao giờ cười hở răng. Với nhóm các phụ nữ đặc biệt đi đúng lề này thì đa tình hay lẳng lơ cũng là một, đều là dạng tiềm ẩn nguy hiểm phá tan hạnh phúc gia đình của người khác. Kiểu cướp trên giàn mướp mà mắt vẫn đẫm lệ đầy xót xa…và nhóm cực đoan này thường quy kết: “đa tình rồi cũng bạc tình”, một cái kết hết sức phi lý mà vẫn được tán đồng, nhất là sau các ví dụ thảm thương như đại gia đi Lexus hay anh Hoàng Hùng báo NLĐ.
Trong khi logic mà nói, đa tình, giàu tình cảm, là thái cực đối lập với bạc tình.
Và có lẽ để tự bảo vệ mình mà đàn bà đa tình dường như ngày càng ít đi..Những ướt át xao xuyến liêng biêng dễ dàng say đắm nhường chỗ cho chừng mực và tỉnh táo. Phải biết dừng ở đâu chứ!
Đàn bà than thở: đa tình chỉ chuốc khổ tự thân….Nắng chang chang, mình lại vừa thấy một em đa tình từ chối lời hẹn gặp giai thú vị, để phi ra nắng gặp khách hàng tiềm năng là một chị rất ghét thói đa tình…
Sao đời không bao dung để thấy đàn bà đa tình là phúc chứ đâu phải họa nhỉ. Hồn nhiên đa tình để yêu ghét tự tâm, chân thành và nồng cháy thì có gì mà sai??
Nhiều anh đàn ông bảo “đàn bà đa tình” cũng tốt thôi, nhưng phải nói rõ là đa tình nhưng chỉ yêu chồng và con mình thôi, không yêu chồng người khác…. làm khó nhau quá…Các anh ấy bảo đa tình, rồi sẽ đa nhân tình thôi!
Ôi phúc hay họa khi là đàn bà đa tình?