NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Thử hoà điệu sống


Chân thành
Đời, sự tuôn thao bất tuyệt ấy, không thể nằm yên trong một hình thức nhất định nào. Ta dừng lại một nơi nào đó, trong thời gian hay trong không gian, là tự phản bội, là từ bỏ cuộc đời. Vì sống là đi chứ không phải dừng lại.
- Trong mấy năm lại đây, cuộc thế đổi thay một cách nhanh chóng chưa từng thấy bao giờ. Em có cảm tưởng như đang ngồi trong rạp hát. Và khí chịu nhất là trên sân khấu quanh đi quẩn lại chừng ấy con hát, thay đổi mặt mày, sắm vai đủ lớp: trung đấy và nịnh cũng đấy, ác đấy và thiện cũng đấy vào cửa này là bằng hữu, qua cửa kia là kẻ thù! Lòng người xoay như chong chóng. Em cảm nghe một nỗi trơ trọi vô cùng: bạn bè với ai đây, chân thành với ai đây?
Ngọn cỏ xoay chiều theo hướng gió, đã đành, vì nó là vật vô tri. Em chỉ ngạc nhiên xao lòng người cũng dễ dàng uốn rạp mình theo mọi xu thế được!
Đấy là điều buồn nhất và đáng tủi nhục nhất cho con người!
Trái lại, có một hạng người khác, tuy không đáng khinh bỉ, nhưng lại đáng e ngại hơn. Ấy là hạng giữ độc quyền về tin tưởng của mình, nên đã độc đoán, tàn nhẫn với những kẻ không tin tưởng như họ. Họ làm như chân lý là của riêng họ, và ai không theo họ là những kẻ tà ngụy không đáng cùng chung sống dưới một vòm trời. Thái độ ấy tạo ra bao nhiêu tai họa, mà kết quả chỉ có thể là sự thoái hóa, nếu không phải là sự diệt vong.
Xưa kia, trừ Phật giáo, nhiều tôn giáo đã gây ra không biết bao nhiêu cuộc tàn sát, giết choc, chỉ vì muốn giữ độc quyền về tín ngưỡng. Cái họa ấy chưa hết, quyền tự do tín ngưỡng chưa được áp dụng triệt để ở mọi chân trời, thì ngày nay tiếp theo cái họa độc quyền phát xít…
Có cần phải áp bức, ác độc, giết chóc nhiều hơn nữa mới hiểu rằng chân là một điều rất tương đối; mỗi hoàn cảnh tạo ra những tư tưởng khác nhau; và những phương pháp tàn bạo để bắt kẻ khác theo mình chỉ làm cho người ta xa lánh mình hơn nữa.
- Có lẽ không ai không hiểu như thế. Nhưng khi người ta đã tin tưởng một cách chân thành vào giá trị tuyệt đối của một học thuyết, chủ nghĩa gì, người ta chỉ quý trọng có học thuyết, chủ nghĩa ấy và dễ độc đoán với những ai không chia cùng họ một tin tưởng. Có lẽ đay là trạng thái thông thường về tâm lý…
Trong sự tìm chân lý, điều kiện cần thiết đầu tiên là thái độ khoan hòa, rộng rãi, không ai có quyền viện sự trung thành với tin tưởng riêng của mình để độc đoán bạo tàn với những kẻ khác. Sự đời có muôn hình vạn trạng, cần phải có muôn vạn con mắt, lỗ tai để nghe ngóng khắp nơi. Không nên bít kín chúng lại hay bắt buộc chúng chỉ hướng về một phía. Nếu ai cũng hiểu rằng mọi học thuyết mọi tư tưởng đều có mục đích chung là cải thiện đời sống, đưa nhân loại đến gần sự thật hơn, khi ấy mọi người ở trường này hay phái nọ đều phải nhận thấy rằng mình là những tay thợ đang thực hiện một lý tưởng chung; và mọi học thuyết mọi chủ nghĩa đều là những cuộc thí nghiệm để đến mục đích chung ấy cả. Vả lại, sao ta dám chắc ta đã đi đúng đường và bao nhiêu kẻ khác đi sai? Đối với kho tàng chân lý quý báu mà nhân loại gom góp được qua bao nhiêu thế hệ chảy trôi, mỗi chúng ta chỉ là kẻ chài lưới đang ra công mò mẫm trong bể sâu huyền bí bao la, là cái vũ trụ này, để lượm lặt những hạt châu chân lý và vứt vào kho báu tinh thần kia. Nhưng để làm tròn sứ mạng ấy, đã bao lần, ôi đã bao lần và có khi suốt cả một kiếp sống, suốt nhiều kiếp sống chúng ta tưởng đã nắm được trong tay một hạt ngọc quý, nào hay khi đưa ra ánh sáng, thì đấy chỉ là một hòn đá sỏi!
- Em tưởng thái độ rộng rãi gần như dè dặt ấy sẽ làm con người ta không thể hoạt động mạnh mẽ được và cũng khó mà làn cho họ chân thành với tin tưởng học. Có lẽ đấy là nguyên nhân chính khiến một số đông người đời hay thay đổi lý tưởng của họ như thay áo chăng?
Không em ạ! Chúng ta phải phân biệt hai hạng người, tuy bề ngoài giống nhau nhưng kỳ thực xa nhau như trời với vực. Một hạng chỉ biết làm nô lệ cho lòng tham danh, chuộng lợi của họ, nên khi nhận thấy ở đâu có thể thỏa mãn đuợc dục vọng thấp hèn là ngả ngay về đấy. Hạng ấy tất nhiên chỉ để chúng ta khinh bỉ.
Nhưng có một hạng người khác, đáng kính chứ khôg thể khinh được. Ấy là hạng chỉ biết phụng sự chân lý. Họ có thể ruồng bỏ tất cả: tiền tài, danh vọng, bản thân để lắng nghe tiếng gọi của sự thật. Không một trở ngại nào có thê cản ngăn họ. Họ chính là những người chân thành nhất, chân thành với sự thật, với cuộc đời. và chỉ có sự chân thành ấy mới là quý báu nhất. Bao nhiêu thứ chân thành khác chỉ có một giá trị tương đối, tạm bợ mà thôi. Cuộc đời là một sự tiến bộ, mọi sự vật đều phải đổi thay. Một lý thuyết, một chủ trương dù hay bao nhiêu cũng chỉ sống được một thời. Trên bức thang tiến bộ, chúng chỉ là những cấp bực mà nếu muốn trèo cao chúng ta bắt buộc phải dẫm lên và rời bỏ chúng lại.
Con tằm phá bỏ cái kén trong ấy nó đã tự giam để tuân theo nhịp sống. Đời sống tinh thần thoát ra những hình thức nhất thời để được tồn tại mãi mãi. Con tằm sống cho sự sống, không phải sống với cái kén. Nếu nó trung thành với cái kén, nó sẽ tự giam chết mình ở trong. Để được thích hợp với cuộc đời rộng rãi, không bờ bến, và luôn luôn biến đổi, chúng ta bắt buộc phải san bằng những gì nhất thời tạm bợ. Như thế gọi là chân thành với cuộc đời chân thành với sự sống. Mà có chân thành với cuộc đời, với sự sống mới mong đi sát lẽ thật, vì lẽ thật nằm trong sự sống linh động, nóng hổi, đổi thay.
Về tinh thần cũng như vật chất, dừng lại, tự trói buộc lại, ở một nơi nào đó trong thời gian hay trong không gian là tự hủy. Sống có nghĩa là luôn luôn chọn lọc và tiến triển.

Trước khi làm tình thì làm gì?


I. Sến.
Có bạn đặt bài viết về chủ đề Sến. Quyền được Sến, kiểu kiểu thế.
Nhận lời rồi bỏ. Làm sao viết được về cái gọi là Sến. Còn khó hơn viết về Yêu ấy chứ. Yêu nó giống con hươu, sừng dài, chân dài, eo thon. Sến thì như con hến, vỏ thì xù xì, bên trong mềm mềm ướt ướt.
Sến nó ở trong tất cả mọi người. Người thì biểu diễn nó ra như một sự lãng mạn. Người thì tẩm nó lên người như một dung dịch ướt nhóet. Có người dùng sến như đồ trang sức đa màu. Có người thậm chí phải sến thì mới sống được.
Người thì giấu nó kín trong người, lúc tình cảm đau đớn thì … hét cái sến lên.
Người thì để thường trực trong lòng, hơi tí thì vắt ra khăn mùi xoa sướt mướt.
Người thì sến ngay cả trong công việc.
Người thì chỉ sến trong tình yêu.
Có người sến bi lụy
Có người sến diêm dúa
Có người sến ly kì
Có người sến thô bạo.
Có người mang cái sến của người khác ra mà diễu cợt
Có người thấy cái sến của người khác để đau thương cho chính mình.
Có cái sến biến kẻ mạnh thành bi lụy yếu đuối.
Có cái sến lại biến sự mềm yếu thành bi tráng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, sến vẫn là cái mà mỗi chúng ta, lúc đẻ ra đã có trong người. Khác với tiềm thức ảnh hưởng đến nhân cách, sến thường chỉ ảnh hưởng đến hành vi, nhất là hành vi tình cảm.
Người ta có thể có nhiều quan điểm khác nhau về sến và phong cách sến.
Nhưng sâu thẳm trong lòng ai cũng có sự bi lụy của riêng mình về tình cảm và cuộc sống.
Đấy chính là mẫu số chung để sến có quyền tồn tại.
Giống với tiềm thức âm thầm tạo nên tính cách, sến cũng lặng lẽ tạo ảnh hưởng lên hành vi sống. Bởi vậy sến cũng có phần sâu thẳm và bí hiểm không kém nội tâm con người.
Đấy cũng là một lý do để con người có quyền được sến.
II. Nói lái
Còn bây giờ chuyển qua câu hỏi trước làm tình là làm gì.
http://www.webtrangsuc.com/Teghe/2010/02/01/50801430_seduce.jpg
Là câu đố mẹo ấy mà. Kiểu đố này ai cũng biết rồi, nhưng cứ kể lại cho vui.
1. Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò. Vậy thứ tư là gì?
Trả lời: thứ tư là một ngày trong tuần.
2. Con gì càng to càng bé?
Trả lời: Con cua, một càng to, một càng bé.
3. Cái gì càng cắt càng cao?
Trả lời: Cắt tóc
4. Lẩu gì mà chị em phụ nữ thích nhất (đàn ông cũng thích nhưng mệt)?
Trả lời: Lẩu Cưng
5. Các câu hỏi về đồ của vua
Áo của vua là gì? —> Long bào
Giường của vua là gì? —> Long sàng
Mắt của vua là gì? —> Long nhãn
Óc của vua là gì? —-> Long não
Vua đau bụng là gì? —-> Long phẩn
Vua thèm gái là gì? —-> Long nền
Vua rủ gái vào chén là gì? —-> Long phền
Vua chén nhiều bị hỏng súng là gì? —-> Long củ
Vua chén mãi mà gái ko có bầu là gì? —–> Long tỉnh
6. Vậy cuối cùng, trước khi làm tình là làm gì? Trước khi làm tình là làm tội.
III. Sống Chậm
Nếu người ta hài hước và biết cách tự diễu mình thì người ta có thể sến mà không phải là con hến. Hoặc người ta sến mà vẫn biết cách tự trào lộng cái sến của mình thì con hến lại thành cái vỏ xấu xí để người ta chui vào để sống chậm. Sống như con hến di chuyển bằng mép lưỡi mềm bò trên tảng đá, thật là chậm, từng ly một, từng tý một mặc kệ nước chảy qua đầu. Giống như hai kẻ tình nhân nhấm nháp từng ly từng tí cơ thể nhau. Như những người phải quay cuồng trong cuộc sống xô bồ bất chợt được ngừng lại để thưởng thức từng ly từng tý của một thoáng an bình trong cuộc đời dài dằng dặc.
Sống vẫn phải nhanh vì thời gian không chờ ai cả.
Mây trắng vẫn qua sông nhiều khi rất chậm.
Làm sao mà có được cả hai nếu như không có trong lòng cả cái sến mây trắng qua sông và sự hài hước của con hến biết cách quên nhịp hối hả của thời gian.

Trò chơi cuối cùng.


Em tự vẽ lên những mảng màu lộn xộn. Em cười. Đó là những ngã rẽ. Những con đường loang lổ màu nước mắt và khát khao. Em không là cố định, và nỗi nhớ là lãng quên...

Trò chơi cuối cùng shopping entertainments


CIL
Anh và nhóc.
Nhóc. Trẻ con.
Anh.Người lớn.
Nhóc - nhìn đời dưới con mắt của những trò chơi, thử rồi sai, sai rồi sửa. Có hề gì?
Anh nhìn đời bằng cái nhìn tỉnh táo, lạnh lùng và hoài nghi.
Nhóc cười cả ngày.
Anh không biết cười. Anh ném vào cuộc đời thứ cảm xúc không nhìn thấy màu sắc.
Anh và nhóc.
Anh là mặt trăng của bóng đêm lạnh lẽo.
Nhóc là mặt trời, nhiệt huyết, nóng bỏng.
Nhóc và anh.
Sự chuyển giao kì diệu và cay đắng...
Biết anh, nhóc ít cười hơn.
Biết anh, nhóc đã tự mình tập sống giả.
Biết anh, nhóc lạnh lẽo, như mặt trăng, như anh...
Cái chạm khẽ của định mệnh.
Anh có sự tôn nghiêm nhất định đủ để những đứa trẻ như nhóc phải e dè, sợ hãi mà không dám đến gần. Nhưng sao nào? Nhóc vào đời, và đâu đâu cũng là những điều mới mẻ không thể cưỡng lại được. Nhóc vẫn đối diện với cuộc đời bằng thái độ sống mà anh cho là vô nghĩ , là trẻ con, là chẳng ra làm sao. Nhóc tự tạo ra một trò chơi mới mẻ trong cái phần đời ngắn cun củn mà nhóc đang sống. Ở nhóc đang thiếu sự trải nghiệm mà anh có. Nhóc cười phá lên trước những câu chuyện mà anh kể. Cuộc đời là ngang trái, là lừa lọc, là cạm bẫy. Nhóc thấy mấy người lớn như anh thật phiền phức, thật rắc rối, cứ tự nhốt mình vào trong một cái lồng, khóa chặt cửa lại, vứt chìa khóa đi, rồi vùng vẫn tìm lối ra. Tại sao chỉ cho chính bản thân mình một lối thoát duy nhất chứ? Tại sao không cho mình nhiều hơn hai sự lựa chọn?  Khi mon men bước gần đến bên anh, nhóc không biết điều gì đang chờ đợi mình, ở phía trước.

Nhóc cười với anh. Nhóc trêu chọc anh. Nhóc chạm tay vào cuộc đời anh bằng cái nhìn trọn vẹn và tinh nguyên nhất. Là nhóc nghĩ đơn giản lắm: cái con người kia sao lại cứ khó đăm đăm thế kia? Để nhóc giúp anh cười lên nha!...
Tại sao anh không xua đuổi, không dè chừng nhóc - cái việc mà anh vẫn làm như cơm bữa, với đời, và với người? Có phải vì nhóc là trẻ con? Người ta không sợ trẻ con. Người ta không đề phòng trẻ con. Trẻ con không gây nguy hiểm. Trẻ con không biết nói đối. Nói thật là độc quyền của trẻ con, còn nói dối là trò chơi của người lớn.
Nhóc trêu chọc anh để nghe anh cười, để thấy khuôn mặt anh giãn ra, tràn ngập và mãn nguyện.
Anh trêu chọc nhóc để làm gì?
Là một trò chơi phải không anh?...

Trò chơi là thế nào? Là người ta nhấn Start và bắt đầu chơi. Mắt không dời mục tiêu. Chiến đấu cho đến cùng. Hoặc thắng, hoặc thua. Khi kết thúc sẽ là Game over. Bao nhiêu nuối tiếc, cay cú, nỗ lực đều dừng lại hết, là mang đúng nghĩa của từ ''kết thúc''.
Còn chúng ta, còn trò chơi của anh và nhóc? Nhóc cố lục tìm lại trong quá khứ, trong mảng đời con con mà nhóc đã đi qua, một chút kinh nghiệm sống để định nghĩa lại từ ''trò chơi''. Trong đầu nhóc mờ tịt, mông lung, và trống rỗng. Không lí giải được. Nhóc mắng mình ngốc nghếch. Là trò chơi mà nhóc không biết là nó bắt đầu khi nào, đã kết thúc chưa? Là anh thắng hay nhóc thua?
Con đường đi làm người lớn.
Nhóc biết tặc lưỡi bỏ qua . Tặc lưỡi bỏ qua để thêm vào đó một chút gì đó liều lĩnh, buông thả. Cái điều không hề có trong cái đầu non choẹt của nhóc. Trẻ con thì ít va chạm, thường kiêu ngạo và hiếu thắng. Anh cho nhóc trải nghiệm, biết mình lớn lên bằng cảm xúc. Có những cảm xúc không là kẹo ngọt, có những cảm xúc bảng lảng, mịt mờ, lang thang như khói thuốc anh hút, có những cảm xúc là tách coffee anh uống... một mình...

Nhóc thử làm người lớn... vì anh!. Nhóc lặng lẽ gọi một coffee đen lạnh không đường.  Nhấp một ngụm. Đắng... Nhóc quay trước, quay sau, nhoài người đi tứ phía tìm kiếm. Không có ai cả. Là nhóc đi một mình mà. Thì ra… Là cảm giác cô đơn...

Kéo lê cốc coffee từ góc bàn này sang góc bàn kia, là cái trò nghịch ngợm của bọn con nít. Chỉ có trẻ con mới không biết lặng lẽ những lúc cần thiết. Nếu cô đơn là những giọt nước, nó sẽ đắng như coffee, lạnh như từng giọt nước lạnh đọng trên thành cốc. Còn nữa, cô đơn giống như quỹ đạo đi của cốc coffee mà nhóc đã vạch sẵn trên bàn. Những giọt nước bị kéo lê. Mờ dần. Mờ dần. Càng đi sâu vào cô đơn, người ta mất đi nhiều cảm giác, chỉ còn lại ta với ta. Nỗi đau và sự cô đơn...
Là cảm giác của anh đây ư?...

Nhóc vụng về đưa ngón tay chạm khẽ vào cốc. Rụt lại. Khẽ rùng mình. Lạnh quá. Anh như cốc coffee. Đắng. Lạnh. Và khó uống. Nhưng anh là trò chơi mới lạ, còn nhóc thì say mê và hiếu kì. Nhóc hiếu thắng, chơi lần đầu tiên. Thất bại. Tặc lưỡi bỏ qua. Không hề gì. Lại tiếp tục.Tiếp tục... Nhóc bị cuốn vào trò chơi chỉ qua một lần thử, thử cho biết thôi mà, có sao đâu. Không thích thì thôi.Vậy mà nhóc mãi mãi không thoát ra được, và tệ hơn nữa, nhóc là một đứa trẻ con thua cuộc...

Nâng cốc coffee. Dứt khoát uống một hơi cạn sạch. Để cái lạnh và đắng trôi tuột xuống ruột, không ngập ngừng, không do dự và nuối tiếc. Với coffee, nhóc có thể dùng cái ngông cuồng của trẻ con để chế ngự. Còn anh? Nhóc biết, anh giống coffee, nhưng anh không là coffee. Nhóc có thể với tay ra là có được nó, còn anh, cho dù có bao nhiêu lần khóc thì anh cũng sẽ không đến bên nhóc. Anh vẫn sẽ tạo ra một khoảng cách nhất định, không quá xa để nhóc thấy nhàm chán mà rong chơi mất, không quá gần để anh có thể kiểm soát được cái gì là của riêng anh. Đơn giản như vậy thôi. Đơn giản như chính suy nghĩ của nhóc. Đôi khi có những sự đơn giản thật phức tạp. Có những đơn giản không dễ gì chấp nhận được, đối với cả người lớn và trẻ con.
Và nhóc không thể chấp nhận được cái suy nghĩ là anh và nhóc đang xa nhau lắm, xa lắm. Nhóc đưa tay ra với... Kí ức khẽ vỡ ra…
Không còn là trẻ nhỏ.
Điều được trải nghiệm đầu tiên là nỗi nhớ. Nhóc nhớ. Nhóc biết nhớ những điều mà trước đây nhóc không nhớ, thậm chí còn cho đó là điên rồ. Nhớ là một cảm giác vô cùng khó chịu. Và trí nhớ là đồ phản trắc. Trong bài học ''Trí nhớ bí ẩn của con người'' mà nhóc được học ở trường thì trí nhớ là một nền tảng vật chất trong não giống như con chip bộ nhớ trong máy tính. Thế nhưng, sau khi kiểm tra, các nhà khoa học đưa ra một kết luận bất ngờ: kí ức không nằm ở bất kì khu vực nào hay trong một nền tảng vật chất nào cả. Giống như một nhà thần kinh học từng nói: ''Trí nhớ nằm ở bất kì vùng nào trên não song lại không ở đâu cả". Tệ thật! Nhân loại hàng đêm cứ phải vật lộn với hàng mớ bòng bong tương tự như thế.

Trước đây, nhóc nghĩ, nhớ một ai đó ư? Có sao nào? Đơn giản không ấy mà ! Nhấc điện thoại lên, gọi cho người ta! Vậy thôi.
Còn bây giờ, nhóc hiểu, khoảng trống giữa hai đầu điện thoại không thể lấp đầy được, và khoảng trống giữa anh và nhóc là vĩnh viễn. Mà nhóc thì trẻ con quá. Anh là người lớn...

Chưa bao giờ anh nói: ''Không '', và ''Không bao giờ'' với nhóc. Hai tiếng ấy quyết liệt anh nhỉ? Hai tiếng đó chẳng bao giờ có dấu ba chấm, để nhóc thôi hi vọng  về những điều chỉ có trong cổ tích.
Anh tạo ra thật nhiều dấu ba chấm trong trò chơi hai người. Để mặc nhóc phân định và rối rắm trong hàng mớ những giả thiết, mà không biết là cái nào đúng, cái nào sai.
Anh chọn cách im lặng. Như khi anh im lặng làm đồng minh với nhóc trong trò chơi táo bạo mà nhóc nghĩ ra. Chơi, để làm đau nhóc. Chơi, để nhóc biết thế giới này rộng lớn và nhóc thì bé xíu xiu. Bé nhỏ với cuộc đời, bé nhỏ với anh, bé nhỏ trong trái tim anh.
Màu nước mắt.

Nhóc gạt tay làm đổ ly rượu vang đỏ hồng đào. Vỡ tan. Những mảng vụn bay khắp nơi, tìm đớn đau...
Anh gạt nhóc ra khỏi cuộc đời anh, cấm nhóc bén mảng đến sự cô đơn của anh. Đó là nơi bất khả xâm phạm, còn anh kiêu ngạo biết bao? Chao ôi! Cái sự kiêu ngạo xa xót của anh trong lòng nhóc, cái sự uy nghi bệnh hoạn đang gặm nhấm hồi ức của anh kìa, anh biết không? Anh đã chọn con đường khác...
Cái cách anh xóa tên nhóc trong trí nhớ của anh không ồn ào như nhóc. Nhóc mở Hyde, mở L'arc~en~ciel ầm ĩ. Với nhóc, âm nhạc có thể xoa dịu mọi thứ.  nhóc  đóng của phòng lại, bật rock, vặn volume max, cho đến lúc không một âm thanh nào ngoài rock có thể lọt vào tai. Khi bước ra ngoài, nỗi đau và mất mát chỉ là phù du...
Còn bây giờ, âm nhạc không thể cứu rỗi được nhóc. Thậm chí khi nhóc gào lên tuyên bố cho cả thế giới biết: '' Ta sẽ quên anh!!!" Nhưng... Trí nhớ vẫn là thứ phản trắc. Ngày xưa nhóc nghĩ vậy và bây giờ vẫn thế. Thì ra, với trẻ con, có những thứ là của ngày hôm qua và có những thứ là mãi mãi...

Anh  không cần dùng một công cụ nào để hỗ trợ việc quên. Cũng không cần lời tuyên bố nào cả. Anh im lặng. Anh cứ quên là quên thôi. Đó là sự khác nhau của trẻ con và người lớn ư?
Nhóc ồn ào, anh lặng lẽ.
Nhóc trẻ con, anh người lớn...
Với anh, với người lớn, trí nhớ là để phân loại lưu trữ những trải nghiệm và phân tích để giúp họ sống suốt cuộc đời. Nhóc cười nhạo điều đó! Người lớn hơn trẻ con ở chỗ họ sống lâu hơn, sống nhiều hơn. Sống lâu để mà làm cái gì? Sống nhiều hơn thì có gì hay ho?  Để tạo các mối quan hệ, để phỉnh lừa nhau và để ngày đêm gắn lên chính mình những nỗi đau à? Như vậy là ở vào thời điểm này, anh đau nhiều hơn nhóc rồi. Nhóc biết điều đó. Nên muốn lấy cái đau ít ỏi của nhóc để xoa dịu cho anh.
Nhưng anh quay mặt đi.
Anh không cần nhóc.
Anh ngủ trong nỗi đau của chính mình...

Tiếng anh khô khốc, rằng anh đã có người khác rồi, rằng nhóc đừng kiếm tìm anh nữa.
Nhóc mở to mắt. Đôi mắt tròn vo ghê gớm lắm, để hiểu nhiều hơn một lời từ chối. Khi những yêu thương quan tâm phải dừng lại trước một bức tường xua đuổi kiên cố. Nó rũ rượi ở sâu thẳm trong lòng mà không thể nào siêu thoát được. Đứa trẻ con trong nhóc chạy ào về xa xôi và gục ngã ở đó. Trò chơi đã dừng lại và không có thêm một Level nào để nhóc bám vào mà sống tiếp. Là quay về vạch xuất phát nhé. Là không có anh nhé! Và nhóc không là nhóc nữa…
Nhóc bắt đầu tưởng tượng ra điều làm nhóc bị tổn thương. Mỗi lần chạm tới vết thương, nhóc đều thấy nước mắt và cô đơn...
Hoa hồng và chocolate ngập tràn phố phường...
Valentine... Valentine...
Một điều xa xỉ...
Với một trái tim có nhiều vết xước…
Những giấc mơ màu kẹo ngọt lấp lánh.
Đêm Valentine.
Nhóc nhìn sâu vào trái tim mà yêu thương và vết thương đan kết chằng chịt những nỗi nhớ. Một nỗi nhớ ngơ ngác của đứa trẻ bị lạc. Một kí ức thêu dệt vô số màu sắc không bình yên.
Nhóc mon men tìm về căn phòng anh, xưa cũ. Chỉ để nhìn anh thêm một lần thôi. Nhìn anh hạnh phúc và thả bay giấc mơ hạnh phúc một thời nhóc thêu dệt. Tan biến. Mãi mãi…
Ngôi nhà nhỏ của anh cửa khóa im lìm. Nó vẫn nguyên vẹn như từ khi có nhóc. Chiếc khăn mặt nhàu nát của anh từ mấy tháng trước vẫn treo đùng điêng ngoài dây phơi. Chỉ có những chậu hoa một thời anh cưng yêu chăm sóc đã không còn như trước. Chúng rũ cành khô cứng, không chút sự sống.
Sự nhạy cảm trong nhóc chớp mắt. Nhăn trán. Hồ nghi. Một tình yêu mới đã đến bên anh. Một sự kiện lớn, một hơi thở mới. Vậy mà không có sự thay đổi nhỏ nào từ cái sự kiện lớn đó cả. Vậy là sao? Người ta đến bên anh mà cây nhà xơ xác? Anh đẩy nhóc đi để cây nhà héo úa? Là anh nói dối. Là anh xua đuổi nhóc để gom đau đớn lại cho riêng mình. Người lớn không thích nói thật. Thì ra, người lớn còn thích chạy trốn nữa...

Nỗi nhớ, sự tức giận, yêu thương và oán tránh, tất cả ào ạt. Nhóc run lên bần bật. Vì chính những rung động đang ám ảnh nhóc, cái điều đang kêu gào nhức nhối từ tận nơi xa xăm nhất của con người. Dù cho nhóc non nớt, nhưng những điều đó vẫn tồn tại, rất chân thực, trong trái tim nhóc…
Nhóc bấm số.
Gọi anh.
Theo cái cách mà đứa trẻ con vẫn lựa chọn để xóa đi nỗi nhớ…
Hãy để trái tim non nớt của trẻ con hàn gắn trái tim vỡ của người lớn...
NHÓC YÊU ANH !!!
"Giá như em có thể nhìn thấy những giọt lệ
trong thế giới mà em bỏ lại sau lưng.
Giá như em có thể hàn gắn trái tim anh… dù chỉ một lần…
Ngay cả khi anh nhắm mắt lại
thì những hình ảnh về em lại hiện ra trước mắt anh.
Và anh biết em chính là…"

Người con gái " hư" luôn lấy được một người chồng tốt.


Đầu óc của con trai đôi khi rất đơn giản, nếu bạn không nói thẳng thì anh ta chẳng hiểu gì cả. Con trai rất sợ con gái chơi trò “đoán” , cũng rất ghét khi đoán sai sẽ bị con gái trách móc. Họ nghĩ sao đầu óc của con gái lại nghĩ những thứ vớ vẩn gì thế? Tại sao không nói thẳng cho dễ hiểu, nếu như thế thì rất nhiều áp lực vô hình của con trai sẽ biến mất.



“ Người con gái hư” luôn tìm được người chồng tốt, đây là điều khiến rất nhiều thục nữ dịu hiền cảm thấy khó hiểu. Tại sao những chàng trai ấy lại không có cách nào từ chối những người con gái “hư”ấy? Hãy nhìn vô số những người đàn ông tốt  hẹn hò cùng với những cô gái đó, và bạn nghĩ : tại sao những người đàn ông ấy có thể mắc lừa những người con gái ấy?
Bời vì những cô gái đó luôn biết cách thể hiện mặt tốt đẹp nhất của mình trước mặt chàng trai, hơn thế cô gái còn biết cách “không để chàng trai có được thứ mà mình muốn” . Người con gái “hư” luôn có một ưu điểm, nếu không phải là rất đẹp , nếu không phải là năng lực đặc biệt thì đó là khả năng nói chuyện. Họ luôn biết chủ động thể hiện những ưu điểm của mình.
Đối với một người con trai mà nói, một người biết mình là ai, biết mình muốn gì, hiểu rõ những ưu điểm của bản thân để tự hào là mẫu người luôn có sức hút nhất.. Khi trong đầu óc của bạn đang suy nghĩ người con trai đó có thích mình không thì người con gái “hư”  kia đã tìm cách để ở bên cạnh chàng trai, làm thế nào để có lợi cho mình nhất. Khi bạn đang bận rộn tìm lý do khẳng đinh mình thì người con gái “hư” kia đã tranh thủ thời gian quý báu đó để làm vui lòng chàng trai ấy. Trên thực tế, những người con gái này nếu không thể cưa đổ được họ mới ra chiêu, nhưng rất nhanh các chàng trai sẽ mắc câu. 
Những người phụ nữ “hư” nói thẳng ra là loại người không dễ dây vào trong công việc. Khả năng bọn họ đều rất mạnh. Tuy nhiên đối với người đàn ông của cô gái ấy  mà nói từng lời nói hành vi của cô đểu rất đúng mực và hợp lý. Bởi vì những người  con gái “ hư” cũng giống như đàn ông :có gì nói thẳng, rất dứt khoát, rành mạch, quyết không chôn việc trong lòng mà sẽ xử lý việc một cách êm đẹp. Hơn thế họ không bao giờ kỳ kèo tính toán đến những việc nhỏ nhặt, đây là điều con trai rất thích. Bởi vì ở bên một người con gái “ hư” vẫn còn hơn ỏ bên cạnh một người lúc nào cũng nói bóng nói gió lại còn hay thay đổi tâm trạng.
Bởi vì những người phụ nữ nhạy cảm luôn khiến đàn ông cảm thấy mệt mỏi khi mãi mãi không biết vì sao mình lại làm cô ấy buồn , trong khi người con gái “ hư” luôn rất rõ ràng và dũng cảm khi bày tỏ tình cảm của mình. Cũng chính vì vậy, họ thường dễ dàng đạt được những gì họ muốn.




Ngoài ra người con gái “ hư”  luôn hiểu bạn trai của mình trong chuyện tình cảm này sẽ diễn vai nào.
Đầu óc của con trai đôi khi rất đơn giản, nếu bạn không nói thẳng thì anh ta chẳng hiểu gì cả. Con trai rất sợ con gái chơi trò” đoán” , cũng rất ghét khi đoán sai thì sẽ bị con gái trách móc. Họ nghĩ sao đầu óc của con gái lại nghĩ những thứ vớ vẩn gì thế? Tại sao không nói thẳng cho dễ hiểu, nếu như thế thì rất nhiều áp lực vô hình của con trai sẽ biến mất. Nếu là người thẳng tính bạn sẽ phát hiện ra rằng người đàn ông tốt bên cạnh mình sẽ nhiều hơn hẳn. Nếu bạn là người luôn muốn đặt mình ở vị trí số 1 thì sẽ chẳng có chàng trai nào muốn ở bên cạnh bên cạnh bạn suốt 24 tiếng đồng hồ.
Người con gái “ hư” không bao giờ để cho chàng trai ngốc độc chiếm thời của mình. Người phụ nữ độc lập tự chủ, cô ấy sẽ không giống những người phụ nữ khác chỉ cần bạn trai hẹn là quên hết việc quanh mình, như vậy sẽ mất đi sức hấp dẫn của bản thân. Người con gái “  hư” sẽ căn cứ theo cấp bậc ưu tiên của mình để sắp xếp nhu cầu của mình, sau đó mới sắp xếp cuộc hẹn với bạn trai cô . Ví dụ cô đi làm rất mệt, cô sẽ nhanh chóng quyết định hủy cuộc hẹn, bởi vì lúc ấy trông cô sẽ không đẹp, không có thần sắc. Có lẽ cô sẽ nhâm nhi một cốc rượu vang, đi xông hơi, thậm chí đi xem phim một mình, nhưng ra không đi cùng bạn trai. Đừng hỏi tại sao bởi vì chính là như vậy.
Khi người con gái” hư” coi mình là số 1, hủy bỏ cuộc hẹn sẽ khiến chàng trai bị bứt rứt, dày vò, nhưng đồng thời cũng khiến chàng trai này càng ngày càng lấn sâu hơn vào mối tình ấy. Chàng trai sẽ nghĩ mọi cách để hẹn cô  ra ngòai. Cô có cuộc sống của riêng mình, mà đây có lẽ chính là điểm hấp dẫn của cô. Cô không phải loại người trọng sắc khinh bạn , cũng không vì tình yêu mà thay đổi quy luật hay thói quen trong cuộc sống của mình, hoặc cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ vĩ đại đứng sau lưng chàng trai. Giống như cục nam châm vậy, khi một người càng độc lập tự chủ thì kết quả là thường khiến người còn lại không có cách nào rút ra khỏi cuộc tình này.
Cái giá phải trả cho cô  là thời gian, là tiền bạc, là sự khẳng định , là tình yêu và sự tôn trọng. Nếu chàng trai ấy không thể đem lại cho bạn những điểu tốt đẹp ấy mà đột ngột dừng lại, thì bạn một khắc cũng không nên bỏ lỡ, bất luận là ai thì cũng phải vạch ra một đường ranh giới. Các chàng trai rất sợ bị bó buộc, luôn trốn tránh phải gắn với những lời thề thốt. Nhưng khi họ gặp phải đường ranh giới mà bạn vạch ra, vượt qua ranh giới ấy và bị người con gái ấy đẩy ra thì họ lại càng nghĩ cách để vượt qua ranh giới ấy. Nếu người đàn ông mất đi ranh giới ấy, trong chuyện tình cảm này chàng trai sẽ trở nên mù quáng, đồng thời cũng sẽ mất đi vị thế nắm quyền chủ động của mình.

Giữ vững ranh giới giữa 2 người, để cả hai cùng có khoảng trời tự do chỉ có lợi mà không có hại cho mối quan hệ của hai người. Khi phạm sai lầm, đàn ông thường viện lý do: Nếu như bạn gái biết tôi đi bar làm những chuyện mờ ám thì cô ấy sẽ giết tôi; nhưng giả dụ cô ấy biết mà không nói gì, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy xấu hổ cho đến chết. Đàn ông có lẽ sẽ không bao giờ thừa nhận nhưng trên thực tế họ vẫn khá thích làm việc có quy luật, không giống như sự bướng bỉnh như bạn nghĩ, chỉ là người con gái bên cạnh đừng giống mẹ của họ là được rồi. Khi người đàn ông biết mình đã làm việc xấu, mà bạn gái lại không vạch áo cho người xem lưng, thời điểm này thực sự thể hiện sức hấp dẫn của người con gái “ hư”.
Người đàn ông không “tùy tiện” đều không muốn con gái biết rằng trong lòng họ thường chia phụ nữ làm 2 loại: một loại giống như thức ăn nhanh chỉ thích hợp chơi bời và một loại thích hợp để lấy về nhà làm vợ. Một khi người đàn ông phân bạn vào loại thức ăn nhanh chỉ có thể chơi bời, vậy thì cơ hội để bạn và anh ta cùng bước vào thánh đường là vô cùng thấp. Người con gái “hư” biết rõ điều này, đây là lý do mà họ không bao giờ để cho người đàn ông đó đạt được điều mình muốn. Nhưng họ cũng không để cho các chàng trai hiểu lầm rằng mình là một người phụ nữ cổ điển, cứng nhắc. Nếu như mỗi hành vi của bạn đều có chừng mực nhất định thì chàng trai nhất định sẽ không dùng ý định chơi bời để giao tiếp với bạn, nhưng đồng thời bạn cũng đừng có quên rằng trong lúc cần thiết thì vẫn nên thể hiện chút nữ tính sexy của mình.


Can Lộ Lộ

Khi một người con gái “hư” đồng ý nên giường cùng với chàng trai, cô sẽ đem lại phút giây đê mê nhất trong cuộc đời cho chàng trai. Nhưng một khi thức dậy cô lại cư xử như chưa từng xảy ra chuyện ấy. Người đàn ông thì lại tự tin rằng sau khi có quan hệ tình dục, bạn sẽ giống một chú chó nhỏ chờ đợi anh thề thốt với bạn, bởi vậy có lẽ anh ta sẽ thử duy trì một khoảng cách nhất định với bạn. Nhưng nếu lúc này bạn ngược lại không mở lời trước, nhẹ nhàng lặng lẽ chờ đợi anh ta mở lời hứa hẹn trước, hoặc sẽ nói với bạn tiếp theo sẽ làm như thế nào. 
Người con gái “hư” luôn hiểu được trong lúc then chốt này nên xoay chuyển như thế nào để chiếm thế thượng phong. Tất cả những việc mà bạn phải làm tiếp theo đó là không để anh ta dễ dàng hẹn hò được bạn, hoặc luôn duy trì công việc bận rộn. Người con trai “hư” luôn được người con gái tốt yêu mến, còn người con gái “hư” luôn lấy được người chồng tốt. Chất lượng của cuộc hôn nhân này luôn được đảm bảo an toàn. Có người vợ thích tiêu tiền thì lại có người chồng biết kiếm tiền. Có người bản tính lăng nhăng thì lại tìm được người si tình đến phát cuồng.
Có một người vợ sư tử Hà Đông thì lại có một người giả câm giả điếc. Cuộc sống hôn nhân không phải là bố cục do hai người điều tiết mà nó là quy luật bù trừ. Điểm cân bằng và trung điểm chẳng có liên quan gì đến nhau, từ trước đến nay nó đều không tuân theo nguyên tắc công bằng, thường sẽ nghiêng về một bên nào đó, bên xấu , bên hoạt bát, bên sẽ nói “ tôi muốn” . ..Bởi vì bạn không đủ “hư” nên anh ta không tìm được cơ hội thể hiện cái tốt của bản thân mình, bởi anh ta cảm thấy thiếu sân khấu cho chính mình nên cuối cùng chuyển sang đường chạy khác.

Ý nghĩa tích cực từ Thuật Tự kỷ ám thị.


Bạn có biết thuật tự kỷ ám thị là gì chưa? Nhiều người trong chúng ta thường có suy nghĩ: dường như việc này mình đã từng trải qua rồi thì phải! Nhưng trong thực tế thì họ chưa bao giờ trải qua chuyện này! Chẳng qua đó là vì họ đã từng để lại một dấu ấn sâu sắc về suy nghĩ đó trong tâm trí của mình và bây giờ nó trở thành hiện thực!
Sức mạnh của tự kỷ ám thị rất lớn mà nhiều nhà khoa học đã chứng minh sự ảnh hưởng của nó đối với những người có thần kinh mạnh mẽ và ý chí vững vàng! Nhưng nó sẽ vô cùng có hại đối với những thể chất yếu ớt và tinh thần không được khỏe mạnh như những người khác!
Bởi thê,sự tự kỷ ám thị thường được sử dụng trong lĩnh vực y khoa để chữa bệnh và kích thích ý chí cho bệnh nhân! Trong cuộc sống, người ta cũng sử dụng tự kỷ ám thị để nhắc nhở chính bản thân mình thực hiện những điều mà trước đây mình nghĩ không thể nào có được!
Nhiều người thường nhắc đi nhắc lại với bản thân : tôi sẽ làm được việc này…! Như thế họ đang tự khắc vào trí óc mình lời khẳng định sẽ làm chứ không phải có thể làm! Trong một cuộc thử nghiệm giữa hai nhóm người hút thuốc lá, họ quyết định sẽ bỏ thuốc trong thời gian là 3 tháng! Nhóm người thứ nhất được các nhà nghiên cứu yêu cầu nhắc lại câu nói: tôi sẽ bỏ thuốc! hàng ngày, nhóm thứ hai được yêu câu nói câu:có thể tôi sẽ bỏ thuốc! Trong ba tháng liên tục họ đã làm theo lời các nhà nghiên cứu!
Kết quả là nhóm thứ nhất có tới 98% số người tham gia bỏ được thói quen hút thuốc của mình! Nhóm thứ hai chỉ có đến 20% số người làm được điều đó! Bạn có biết vì sao không? Bởi vì nhóm thứ nhất họ khẳng định với bản thân việc bỏ thuốc là cần thiết cho họ! Còn nhóm thứ hai, áp lục cho họ không nhiều, có thể bỏ hay không cũng không quan trọng, bởi vì chính anh ta không muốn làm như vậy!
Tự kỷ ám thị tốt trong trường hợp nó được sử dụng hợp lý và có định hướng rõ ràng, bạn cũng có thể dùng thuật tự kỷ ám thị này để khích lệ tinh thần bản thân! Bạn có thể tưởng tượng ra một ngày nào đó bạn sẽ thành công và hoàn thành được mơ ước của mình! Thay vì nói : tôi có thể làm được thì bạn hãy nói: Tôi nhất định làm được! hai câu nói mang nghĩa gần giống nhau nhưng hiệu quả lại khác nhau rất nhiều! Bạn biết đấy tất cả chúng ta đều có thể nhìn vào gương và nói: Tôi xinh đẹp đấy chứ!
Việc này làm bạn tự tin hơn, quyết tâm hơn và không bao giờ cho phép mình gục ngã! Nhiều người vì muốn làm hại người khác cũng sử dụng đến thuật tự kỷ ám thị này! Họ gặp người đó và ngày nào cũng lặp lại một câu nói duy nhất sẽ làm cho người kia cảm thấy mọi việc đang diễn ra đúng như thế!
Có một nhóm sinh viên y khoa quyết định dùng thuật tự kỷ ám thị để đùa một người bạn trong lớp! Họ nhìn thấy anh chàng kia và lần lượt từng người nói với anh ta: trông cậu không được khỏe! một hai người nói đầu tiên không khiến cho cậu ấy cảm thấy mệt thật sự nhưng càng về sau ai gặp anh ta và cũng nói như vậy khiến anh ta tái nhợt và ốm thật!
Bạn có biết vì sao lại như vậy không? Đó là vì chính anh ta đã bị ám thị bởi những lời nói của người ngoài! Nếu bạn không có một tinh thần vững chắc bạn sẽ không dễ gì vượt qua được những câu nói mang tính ám thị của người khác! Quảng cáo là một loại ám thị, nhưng nó mang tính khuếch trương! Như vậy có thể làm cho người nghe, người xem truyền hình ghi nhớ tên của sản phẩm!
Tự kỷ ám thị không phải là một căn bệnh cũng chua hẳn là một phương pháp chữa bệnh! Nó chỉ là một thuật để người ta dùng trong những trường hợp cần thiết như chữa bệnh hoặc khích lệ tinh thần của ai đó! Bạn cũng nên sử dụng nó nhưng hãy đem đến cho thuật tự kỷ ám thị này một ý nghĩa tích cực bạn nhé
!

Khi ta biết đánh vần chữ mất..

 
Khi một cái gì đó đã từng là của ta nhưng đến một lúc nào đó, nó không còn là của ta nữa, không phải do nó rời bỏ ta đi, không phải nó bị lấy đi, bị cuốn đi mà là do chính ta đã làm rơi nó, làm tuột mất nó một cách buồn cười, một cách quá dễ dàng đến mức còn không hiểu vì sao mình lại không còn nó nữa.


Khi đó gọi là MẤT.

Mất là trước khi nó rời bỏ ta, nó hiện hữu trong cuộc sống của ta như một thói quen, nó xuất hiện hàng ngày, nó bên ta hàng giờ... và đến bây giờ thì ta không còn nó nữa, nó không còn bên cạnh ta, nó đã rời xa ta, ta không muốn tìm và cũng không thể tìm để giữ nó. Một sự vụn vỡ vĩnh viễn.



Mất là sự thoảng bay trong gió, sụ tan biến, vụt bay đi, nhanh lắm, nhanh đến mức khi bạn nhận ra điều đó thì đã muộn, khi đó sẽ nhận ra và nhận lấy vết thương, có thể không quá đau nhưng hãy thừa nhận là có cảm giác nhói trong tim. Nếu bạn đang có 1 trái tim không vô cảm.

Mất là khi trong ta có 1 khoảng trống còn sót. Vị tri mà thứ trước khi mất nó ngự trị. Tồn tại ở đó, tồn tại trong ta. Ta nhìn vào ta, xuyên thấu, thấy khoảng trống đó, lại thấy đau. Đến bao giờ ? đến khi nào? và ai sẽ là người mang đến cho ta cảm giác khỏa lấp khoảng trống đó? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãi nằm im, không được lấp đầy, không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình nhưng làm ta cảm thấy còn tệ hơn hàng trăm lần vết sẹo trên da... Vậy đã bao lần ta mất?

Làm mất.

Tuột mất

Biến mất.

Chỉ biết là đã mất, mất đi và không còn quay trở lại, không còn tồn tại bên ta như ngày nào? Nếu ta níu kéo, ta kiếm tìm, ta níu giữ..nó ở lại liệu nó còn đẹp còn ý nghĩa còn quan trọng với ta không? Hay giờ đây nó chỉ còn là một hình mẫu khôg hoàn mĩ, một bức tranh được ghép bởi những miếng ghép rời rạc, một bộ phim được diễn bởi những diễn viễn tồi, cực tồi?

Vậy hãy cứ trân trọng cái hoàn mỹ trong quá khứ còn hơn là mải miết kiếm tìm mảnh kép để tạo thành bức tranh không hoàn thiện ở hiện tại Lưu giữ nó trong tim thì tốt hơn là lồng nó vào khung kính bởi nó có thể bị lấy đi bởi bất cứ khi nào và bởi bất cứ ai.

Gìn giữ nó thì tốt hơn là phải kiếm tìm, phải mệt và đau.

Đừng để đến lúc phải tự hiểu ra:

"Đã đánh mất mới bắt đầu biết tiếc

Về cái quần lót...


Suốt những năm tháng dài của cuộc đời, tôi chưa bao giờ thử tìm hiểu xem một thiếu nữ bình thường được lớn lên trong một gia đình êm ấm thì cô ấy biết đến cái quần lót đầu tiên trong đời bao giờ? Trong hoàn cảnh nào? Có khác gì tôi không?

Bởi lẽ chẳng hiểu sao, trong tìêm thức, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một ai đó nhất thiết phải mặc quần lót thì mới có thể cảm thấy thoải mái được, mặc dù trong thực tế hầu hết mọi người đều không thể sống thiếu nó, cái quần lót của họ.

Có lẽ mọi đứa trẻ gái lớn lên dưới sự chăm nom cẩn thận của mẹ chúng đều biết mặc quần lót từ rất sớm, bởi chúng sinh ra là được sắm cho những cái váy đẹp. Mà con người ta không thể ở truồng trong lớp váy, mặc dù hoàn toàn có thể như thế, bởi, có mặc quần lót đi nữa thì bằng mọi cách họ nhất quyết chẳng cho ai thấy rằng “mình có mặc quần đấy nhé”. Họ túm khéo và che đậy cẩn thận, vậy thì có nhất thiết phải mặc quần không nhỉ? Câu trả lời là “Có chứ”, bởi mặc quần lót đâu để khoe với ai đó, dù vẫn muốn mọi người tin rằng mình có mặc, mâu thuẫn là ở chỗ ấy, và hơn thế nữa, quần lót có công dụng bảo vệ những thứ bên trong nó, hơn là để cho ai thấy rằng nó chỉ là một mảnh vải nhỏ xíu nằm bên trong cái váy.

Thế nhưng, có nhiều khi, trong những hoàn cảnh mà những thứ bên trong cái quần lót không cần thiết phải được bảo vệ, bởi ở những nơi đó không hề có gió, cát, bụi, vật nhọn, hoặc khói xe ô tô… Mà chỉ có một gã đàn ông dở hơi nào đó, và hắn ta nhất định thề rằng chẳng quan tâm gì đến cái mảnh vải bé xíu ấy, vậy nhưng, người phụ nữ vẫn khăng khăng phải tìm cho bằng được loại quần lót đẹp nhất, bé nhất, kiểu dáng bắt mắt nhất, đắt tiền nhất… Chỉ để sử dụng trong cái phút giây không ai cần đến nó như thế, chỉ để nó hiện diện tích tắc mà đầy kịch tính,lúc cái bàn tay thô lỗ nào đó tuột phăng nó khỏi một cặp mông rồi vứt đi không thương tiếc… Và tôi bỗng tự hỏi, bấy lâu nay mình dùng loại quần lót nào? loại để bảo vệ những thứ bên trong, loại chỉ để đàn ông cởi ra và vứt thẳng? Hay… chẳng mấy khi mặc?

Khi một bé gái bước vào tuổi dậy thì, mẹ cô sẽ dạy cô rằng, phải mặc quần lót để giữ vệ sinh , để bảo vệ bộ phận sinh dục, để nó khỏi bị nhiễm khuẩn, khỏi bị ma sát nhiều mà hư hao đi… Rồi đến lúc kết hôn, cô gái sẽ được mẹ dạy thêm rằng, cần phải chọn những loại quần lót thật đẹp, thật bắt mắt để chồng nhìn mà càng yêu thêm và đó là ý thức tối thiểu của một người phụ nữ hiểu biết. Và cứ theo cái lối ấy, họ trưởng thành lớn lên, sống, rất trọn vẹn, trong khuôn khổ của hx, của gia phong… Rằng, đã mặc váy thì nhất thiết phải mặc quần lót để che đậy và bảo vệ, nhất thiết phải mặc quần lót trong mọi hoàn cảnh vì bảo vệ và che đậy, và,nhất thiết, phải mặc quần lót đẹp trong lúc không cần bảo vệ và che đậy…Cuối cùng, tạo thành một thói quen không thể bỏ được là… không thể sống thiếu cái quần lót.Thói quen này rất tốt, được ngành công nghiệp sx đồ lót ủng hộ nhiệt liệt, được ngành ytế chuyên về phụ khoa cũng ủng hộ, và cả xh ngầm công nhận điều đó, vì ai cũng sống như thế, ai cũng suy nghĩ thế, điều đó vô tình tạo thành một qui luật bất thành văn, rằng, đã là người phải mặc quần lót, ko mặc quần lót thì quá mất vệ sinh, mất lịch sự và cả… vô văn hoá nữa.

Quay lại việc mặc quần lót của tôi, việc tôi chọn loại quần nào, hay là chẳng mấy khi mặc? việc tôi đã biết đến cái quần lót như thế nào vv… và vv…

Đương nhiên, không thể kể quá chi tiết vì nó sẽ trở nên lố bịch và không cần thiết trong phạm vi bài này, chỉ là tôi đã nhận ra rằng cái váy đẹp sẽ trở nên rẻ tiền nếu che đậy bên trong cái quần lót rách nát và xấu xí, và cái quần lót đẹp sẽ chẳng có hiệu quả gì sau khi được cởi phăng ra, nếu những thứ nó che đậy bên trong đã mục ruỗng hư hỏng nhiều, mà lý do hoàn toàn không phải vì… không mặc quần lót. Và trong một vài trường hợp ta không nên phí tiền mua lấy một thứ đẹp đẽ chỉ để có công dụng... tuột ra và vứt đi.

by Môi đỏ's