NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Những biểu hiện lão hóa về tâm lý ..


Có người nhận xét tôi “già không đều”, nhưng tôi quả quyết rằng, đó là lời nhận xét sai. Người ta đến tuổi hoa giáp, cái “già” đến nhanh và biểu hiện rất toàn diện và rõ nét, nhất là về tâm lý.

1.Không còn tham vọng và ý muốn sáng tạo ra cái mới. Cuộc sống thường cảm thấy trống trải, vô vị.
 
2.Đối với những công việc cần phải động não suy nghĩ, bỏ công sức ra nhiều thì tỏ ra lực bất tòng tâm.
 
3.Cứ coi mình là tốp người lạc hậu trước thời đại.
 
4.Cảm thấy người thân và những người xung quanh rất khó hòa hợp với mình, hơn nữa lại muốn sống tách ra khỏi cộng đồng, quần thể.
 
5.Rất thờ ơ và phớt lờ trước những sự việc xảy ra xung quanh mình.
 
6.Thường kể lể quá khứ của mình không biết chán, mà không cần biết người khác có thích nghe hay không.
 
7.Nếu như cuộc sống không như ý, thường oán trời chẳng ưu ái mình.
 
8.Trước một sự việc bất ngờ xảy ra không tự chủ được, tỏ ra luống cuống không biết phải làm thế nào, cứ chạy quanh.
 
9.Mọi hoạt động trong cuộc sống hằng ngày chỉ xoay quanh bản thân mình.
 
10.Càng ngày càng cố chấp, mọi việc đều coi mình là đúng hết.
 
11.Thường bóp méo, hiểu sai những lời khuyên tốt bụng của người khác. Không chịu nghe theo bất kỳ ý kiến nào của người khác góp ý.
 
12.Luôn cằn nhằn, chê bai, không để tâm nghe ai nói.
 
13.Thường tìm chẳng thấy những thứ do mình cất, có khi tốn rất nhiều công sức mới tìm được, trí nhớ giảm rõ rệt.
 
13.Luôn đắm chìm trong hồi ức quá khứ, và cảm thấy không yên.
 
14.Tự thấy hiệu quả làm việc giảm sút rõ rệt.
 
15.Làm việc gì cũng lề mề và kéo dài hết ngày này sang ngày khác.
 
16.Càng ngày càng cảm thấy hứng thú trước những thứ chẳng còn giá trị và tác dụng gì.
 
17.Ngày càng chán ngán trước những bề bộn công việc trong cuộc sống, thậm chí chẳng sợ.
 
18.Thường tìm cớ lẩn trốn tiếp xúc với người lạ.
 
19.Ngày càng làm việc theo cảm tính, ít lý trí trong lời nói và việc làm.
20.Hay ngủ ngày hơn và thích uống trà đặc cho tỉnh táo.

Tôi Là Người Rất Xấu!.


03/06/2012 06:52 am
 
Người xấu đơn giản là người không đẹp về ngoại hình. Nhưng xấu hay đẹp đều rất tương đối, tùy thuộc vào sự cảm nhận của mỗi người. Cứ cho là bạn xấu, thậm chí là rất xấu đi nữa, thì cái rủi bao giờ cũng để lại không ít cái may.
1. Không ai quấy rầy. Bạn tha hồ sống nội tâm và khám phá năng lực của bản thân. Sinh ra xấu xí khác nào nhiều việc lớn trong đời đang đợi bạn. Nếu thành công, ngoại hình của bạn có khi làm nhiều người thán phục cũng nên. Bạn nổi tiếng, các nét xấu xí của bạn cũng sẽ "nổi tiếng" theo.
2. Thường thì người xấu ít có khả năng gây ra ham muốn cháy bỏng - khó kiềm chế nổi ở đối phương. Do đó không rơi vào các tình thế khó tránh khỏi: sa ngã, không vướng vào các quan hệ phiền toái ngoài công việc như người đẹp. Chưa hết, người ta thường đặt lòng tin vào người xấu, rằng họ sẽ không mất thời gian cho việc ngắm vuốt cũng như đối phó với người hâm mộ, để toàn tâm toàn ý với công việc.
3. Người xấu không có những mơ mộng cao xa hay quyền ỷ lại như người đẹp. Người xấu tiến bộ nếu không dựa vào bản thân thì cũng không thể viện đến sắc đẹp. Vì thế người xấu sẽ không có cơ hội than thân trách phận sao giời sinh mình đẹp. Cũng chẳng hơi đâu để ý đến nhan sắc đang tàn phai ra sao.
4. Mọi người thường tự tin hơn trước những người nhan sắc không bằng họ. Mà tự tin thì dễ bày tỏ. Cho nên người xấu có cơ hội tiếp xúc và hiểu biết về đối tác. Bản thân đối tác cũng có cơ hội nhận thấy bản chất (tốt đẹp) của người xấu do không bị vẻ đẹp bên ngoài gây nhiễu.
5. Người đẹp không cảm thấy có gì trở ngại khi tiếp xúc với người xấu, bởi vì 2 lý do:
- Người xấu thường có những mặt tích cực, đôi khi vượt trội mà người đẹp có khi thiếu: ý chí, sự hài hước, lòng tốt...
- Đơn thuần là sự chọn lọc gene. Người ta hay bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp khác mình. Trong cuộc sống thường thấy những cặp lùn-cao, béo-gầy, kể cả xấu đẹp đi với nhau rất ăn ý.
6. Người nào cũng có cái duyên nhưng cái duyên của người xấu dễ nhận ra hơn bởi nó tồn tại độc lập. Chẳng ai xấu toàn diện, trên một cơ thể tưởng không có gì nổi bật lại hiện lên một nét đẹp khó quên, một khi đã được khám phá.
7. Là người xấu, bạn chủ động trong nhiều mối quan hệ, nhất là trong chuyện tình cảm. Vô hình chung người xấu mới là kẻ lựa chọn, chứ không phải người đẹp. Và người đẹp thường vui sướng khi được lựa chọn, vì thói thường ai cũng tưởng đẹp thế hẳn phải thừa thãi các mối quan hệ. Đâu biết người đẹp vẫn thiếu mối quan hệ sâu sắc mà người xấu có thể đem lại.
8. Thực ra người xấu cũng như người đẹp đều đặt ra sự thử thách đối với những người có bản lĩnh, đều đòi hỏi được chinh phục hay chịu đựng. Khác cái là trong khi người đẹp cứ thắc mắc về việc người ta đến với mình vì ngoại hình hay không, người xấu có ngay câu trả lời: không.

Đàn ông tình dục, đàn bà tình yêu..

 
Đàn ông đàn bà chinh chiến với nhau từ phòng khách tới phòng ăn vào tận phòng ngủ, mà trong cuộc chiến đấy, một người thắng nghĩa là cả hai người đều thua. Yêu nhau, chung sống, hôn nhân là những kết nối giữa đàn ông đàn bà, bản chất mang nhiều khuôn mặt, có khía cạnh thú vị mà không hề thi vị, cũng có khía cạnh hài hước nhưng chua chát vì… đời quá, thật quá và sốc quá!


1. Đàn ông tình dục đàn bà tình yêu

Đó là lý do vì sao nhiều người đàn ông tôi quen đã trốn tránh hôn nhân. Rất đơn giản, đàn ông quan tâm tới những thứ khác hẳn người phụ nữ. Mà trong thực tế, hôn nhân chưa hẳn là cách duy nhất đảm bảo thỏa mãn tình dục. Đàn ông có câu cửa miệng là, không lẽ vì muốn uống sữa mà phải tậu cả con bò? “Ăn bánh trả tiền” vốn là khái niệm mà xuất xứ hoàn cảnh hình như… gần với nam giới hơn cả, báo chí Việt Nam dùng từ ấy cho đàn ông hình như cũng nhiều hơn. 


Còn với phụ nữ, hôn nhân lại là thứ duy nhất đảm bảo cho tình yêu của nàng. Nếu không tới được cái đích ấy, phụ nữ sẵn sàng gọi người đàn ông là “kẻ lợi dụng”, thậm chí đổi họ cho chàng, thành họ Sở.


Có người nói với tôi rằng, đàn ông thích vài loại phụ nữ khác nhau, ví dụ như phụ nữ xinh đẹp hoàn hảo, phụ nữ hài hước, phụ nữ độc lập và thông minh. Nhưng thích nhất lại là dạng phụ nữ “mẹ kiêm gái điếm”. Tức là nói trắng ra, các chàng thích được chăm sóc dịu dàng âu yếm trong phòng ăn và thích được sòng phẳng, được vô điều kiện trong phòng ngủ. Trong khi rất nhiều người đẹp, sau khi trở thành vợ, đã lập tức biến mình thành “mẹ kiêm bà chủ”, vừa muốn nắm giữ người đàn ông về tinh thần tình cảm vừa muốn sở hữu người đàn ông về vật chất – bao gồm chàng, thời gian của chàng và những tài sản mà chàng có. Nhiều phụ nữ không chịu thừa nhận rằng xét từ khía cạnh nhu cầu của cá nhân, hôn nhân thực chất là người đàn bà tìm “đại gia” hay “nhà đầu tư” có cam kết đầu tư trường kỳ cho suốt đời mình, còn đàn ông tìm một “gái bao” trọn đời không bị chia sẻ. Chồng đâu có muốn dùng hôn nhân để rước về cho mình một chủ nhà băng kiêm một con thú cưng, đại loại thuộc họ nhà mèo, phải chăm sóc “nó” nhưng “nó” thích thì nó mới tới cọ cọ vào tay mình âu yếm, còn lúc mình ham muốn mà “nó” không thích, gọi kiểu gì nó cũng làm lơ!
http://www.independent.ie/multimedia/archive/00459/0501_Sex_G_459510g.jpg

Vì thế, mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà phức tạp ngay cả từ trước khi họ quyết định cưới nhau, và ngày càng rối ren sau khi họ lỡ ký hôn thú. Bởi họ diễn giải mọi hành vi dưới hai góc độ khác biệt hoàn toàn. Bởi tình dục và tình yêu can thiệp vào mọi tiểu tiết giữa họ. Nếu chồng hôn vợ một cái, chắc hẳn lúc đó chàng đang hứng khởi hoặc bột phát, còn phụ nữ tự dưng chạy tới hôn chồng, nó chẳng biểu lộ tình yêu hay tình dục, nó chỉ cho thấy là người vợ ấy đang ấp ủ một âm mưu nào đó.

Cho nên chỉ trước tuổi bốn mươi, đàn bà mới nghĩ đến việc đổi chồng. Còn sau tuổi bốn mươi, đàn ông lại bắt đầu nghĩ tới chuyện đổi vợ. Bữa trước ngồi nhậu nhẹt với mấy quý ông thành đạt, các chàng đang ngấp nghé hoặc vừa qua tuổi bốn mươi công nhận rằng, bây giờ cái gì đàn ông bốn mươi hạnh phúc nhất? Đó là được thăng chức, được lên lương, và vợ chết! Lăng kính tình dục đã khiến tất thảy các ông ngồi quanh bàn đặc sản tiệc thú rừng cá bể hôm đó cười rộ lên rồi ngẫm nghĩ và… gật gù!

2. Kết nối bởi tiền

Có người đàn bà bất hạnh cả đời không tự kiếm được đồng nào, mà dân gian gọi là đàn bà “vượng phu ích tử – được nhờ chồng!”. Nhưng bất hạnh hơn là người đàn bà cả đời không được cầm một đồng nào của đàn ông, có khi lại toàn phải nai lưng ra làm dành tiền ra cho giai, cho chồng, cho con trai. Cho nên, chẳng đơn giản là việc tiền chuyển từ ví người này sang ví người khác, mà việc tiêu tiền cũng nói về những ràng buộc giữa đàn bà và đàn ông nhiều hơn ta tưởng.

Đàn bà ở tiệm ăn không ngó tới hóa đơn tính tiền, hẳn là người yêu của chàng. Còn đàn ông không ngó hóa đơn tính tiền, hẳn là chưa trở thành người yêu của nàng. Có được nhau rồi, đàn ông để vợ trả tiền, tất nhiên. Nhưng đàn bà để chồng trả tiền và còn bình phẩm việc đó thì ắt vợ ấy chẳng còn yêu chồng nữa, Và khi sợi dây tình cảm không còn, sợi dây tài chính trở nên lạnh lùng và đầy lý lẽ.

(Còn trong trường hợp thấy cả đàn ông đàn bà đều tranh nhau trả tiền, có khả năng lớn là họ đang làm tình nhân nồng nàn, hoặc đều đang ngoại tình cũng rất nồng nàn.)
http://www.wellheeledblog.com/wp-content/uploads/2010/02/men-women-money.jpg

Trong thực tế, quá nhiều người đã không bỏ được nhau vì tiền. Hoặc bỏ nhau rồi vẫn sống chung trong một mái nhà, chỉ vì tiền. Dù sợi dây tình dục tình yêu đã cắt đứt.

Tôi có một người quen, vào thời điểm chuẩn bị ly hôn, đã bị vợ chuyển toàn bộ tài sản của gia đình sang tên những người khác, như sở hữu công ty, sở hữu dây chuyền sản xuất, sở hữu một trường học nhỏ, kể cả cái xe máy vài chục triệu cũng chuyển nhượng sang người thân bên ngoại. Không hiểu sao ông chồng không hề cảnh giác gì với triệu chứng nguy hiểm của vợ. Người chồng vào lúc được nhận tờ đơn ly hôn trong tay, mới biết kể cả con cái cũng đã được vợ thu xếp “sơ tán” về nơi an toàn cách đó vài nghìn cây số. Sau mười năm hôn nhân bỗng dưng được trả lại tự do thời trai trẻ, không biết nên khóc hay cười. Còn người vợ trẻ nói rất thẳng thừng, rằng: “Nếu không giải thoát tiền trước, chắc tôi không thể “giải thoát” chính tôi ra khỏi cuộc hôn nhân này!”.

Người thường sẽ bảo, vợ này mưu mô chỉ yêu tiền.

Tôi thì an ủi anh bạn, nếu còn chấp nhận sống chung, tức cô ấy đang sống chung với tiền chứ đâu phải với anh. Vậy người còn không tiếc, tiếc tiền mà chi? Một mối quan hệ tiền bạc thuần chất như vậy còn thua kém cả một con buôn ngoài chợ, vợ như vậy còn thua một đối tác làm ăn. Vì đối tác làm ăn chỉ lo kiếm lợi từ mình, chứ đâu quản việc mình sex cùng ai, đâu cướp con mình?


Tôi có một anh bạn khác, mất người yêu cũng chỉ vì thế. Không phải vì anh không có tiền, mà anh ấy đã quyết định để lại toàn bộ gia sản lớn cho vợ con, để tay trắng ra đi, để được đến với cô người yêu mới. Kết quả, cô bồ này khóc lóc và bỏ rơi anh ngay, như thể anh đã cướp mất của cô cả một tương lai đề huề nhà cửa xe cộ. Ngồi trong quán cà phê cuối năm, trên con đường đi kiếm nhà thuê, một thân một mình, anh bạn tôi nói, ngờ đâu tình yêu mang khuôn mặt ấy. Ngần này tuổi đầu rồi, cứ tưởng tình yêu đích thực là điều quan trọng nhất giữa một người đàn ông và một người đàn bà, hóa ra tình yêu không thì chẳng đủ!

3. Phía sau những ràng buộc êm ái

Những mối quan hệ kéo dài một thời gian thường đi vào ổn định. Đàn ông thất bại thường khoe vợ, còn đàn bà thành công là những đàn bà có thể khoe chồng. Nhiều người yêu nhau lâu quá quên cả cưới. Nhiều người cưới nhau lâu quá đã quên cả yêu nhau.

Và phía sau những ràng buộc êm ái đó, là những nỗi niềm. Muốn nhìn khuôn mặt thật của đàn bà, chỉ cần đợi sau khi họ tẩy trang, lau son phấn, cởi trang sức và quần áo thời trang. Còn muốn nhìn khuôn mặt thật của đàn ông, phải đợi tới sau khi chia tay nhau.

Đàn ông tử tế hay không, chia tay rồi đàn bà mới biết.

Có một câu chuyện hài hước thế này, đàn ông lái xe lỡ phạm luật giao thông, đàn bà ngồi bên sẽ cãi nhau với cảnh sát, và ông chồng phải can. Còn lỡ người lái xe là đàn bà, hẳn khi cảnh sát tới phạt, đàn bà sẽ cãi nhau với đàn ông, còn ông cảnh sát lại đứng bên cạnh khuyên giải. Bản chất hôn nhân cũng thế, khi đàn ông sai lầm, họ sẽ cán ga phóng tiếp, lỡ có bồ sẽ bỏ đi luôn cùng tình nhân, thẳng thắn chấp nhận vé phạt cũng không đôi co nhiều. Còn đàn bà mắc lỗi sẽ vội vàng đạp cái thắng của đời mình, nhưng lại tiếp tục tìm mọi lý lẽ. Có người nói là vì con, vì gia đình, vì chồng, có người cho rằng bản chất đàn bà là vậy, cho nên nếu họ lãng đãng với ai, nếu họ đi về một hướng khác, đó là lỗi của người đàn ông chứ chẳng phải của kẻ thứ ba nào.

Có nhiều kịch bản cho các cuộc chia tay giữa đàn ông và đàn bà. Nhưng một khi sợi dây tình yêu – tình dục – tiền bạc không đủ sức níu kéo hai người, hẳn họ chia tay là bởi cú đấm cuối cùng: Không thỏa mãn được thể diện của nhau. Và cũng vì thế, sau phút chia tay, họ cần gì giữ gìn tiếp hình tượng của người kia. Có thể nói xấu, có thể tham gia chương trình truyền hình thực tế để tố cáo vợ cũ / chồng cũ. Việt Nam mình hay có trò nghệ sĩ đưa tình nhân cũ vợ cũ và chồng cũ lên báo chí để tương nhau vỡ đầu. Những người tự trọng hẳn đã im lặng cho đến sau này. Không phải vì họ không biết đau đớn hay không bị mất mát.

Tôi có một anh bạn cũ, hai vợ chồng chia tay nhau trong êm đẹp và vào lúc hãy còn hạnh phúc. Chỉ vì họ biết, quãng đời tiếp theo sẽ không hạnh phúc nữa, không hợp nhau nữa, mục đích hôn nhân bắt đầu khác nhau, nên chia tay sớm sẽ tốt hơn. Và nỗi đau khổ của họ không phải vì chia tay nhau mà vì phải cố gắng kiếm một cái cớ nào đó để giải thích cho đồng nghiệp và mọi người. Và người vợ – sắp trở thành vợ cũ – nói với chồng – sắp trở thành chồng cũ – rằng: Hay mình giả vờ đánh chửi nhau thật to, rượt nhau trong ngõ, rồi anh giả vờ uống rượu say be bét về khuya, để mình còn ly hôn cho nó hợp lý? Hay em giả vờ đi ngoại tình bị anh đánh ghen?

Rốt cuộc, hai vợ chồng đành bó tay bởi họ không làm nổi điều gì đi ngược lại lòng tự trọng và sự tử tế của bản thân. Họ không tìm được cớ để giải thích với cả thế giới về sự chia tay êm đẹp của họ.

Họ thành miếng mồi của thị phi trong một thời gian dài.

Nói cho cùng, tử tế hay không tử tế, đàn ông đàn bà rời nhau ra, vẫn còn lại khoảng trống trong đời họ. Đó là khoảng trống mà vì nó họ đã từng gắn kết cùng nhau, cùng sex, cùng yêu, cùng tiêu tiền và cùng cãi vã.


Trang Hạ.
 

Nga


Hôm nay Nga buồn như con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Để anh giận sao anh chả là nước biển.

Tại sao, Nga ơi, tại sao ...
Đôi mắt em nghẹn như sát từng lần vỏ hến
Hơi thở trùng như sợi chỉ không căng
Bước chân không đều như chiếc thước kẻ ai làm cong
Ai dám để ở ngoài mưa ngoài nắng!

Nói cho anh đi, Nga ơi ...
(em làm ơn chóng chóng)
Lại bên anh đi - bằng một lối rõ thật gần
Bằng một lối gần hơn con đường cong
Bằng một lối gần hơn con đường thẳng
Bằng đôi má hồng non, bằng mắt nhìn trinh trắng
Bằng những lời yêu mến tan trên đôi môi ...

Và cười đi em ơi,
Cười như sáng hôm qua,
Như sáng hôm kia ...
Cười đi em,
Cười như những chiều đi học về
Em đố anh Paris có bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ
Mỗi ngày bao nhiêu lần anh hôn em? ...

Cười đi em,
Cười thật nhiều đi em ...
Rồi đố anh
Cho anh không kịp đếm
Cho anh tan trong niềm vui
Cho bao nhiêu ngọn đèn xanh đèn đỏ thi nhau cười
Vì hai bàn tay chúng mình sát lại
(tay anh và tay em)
Nhớ hai dãy phố chạm vào nhau
Hai dãy phố chúng mình vẫn đi về
Em nhớ không? ...

Em nhớ không? Đã có một lần anh van em
Đã có một lần lâu hơn cả ngày xưa
Em sợ thời gian buồn như mọt nhấm từng câu thơ
Em sợ thời gian ác như lửa thiêu từng thanh củi
Mắt e ngại như từng con chỉ rối
Em sợ những ngày trời nắng như hôm nay
Em sợ những đường tàu vướng víu như chỉ tay
Không dám chọn lấy một ga hò hẹn
Em nhớ không? Anh đã van em
(và anh còn van em như ngày xưa ...)
Em đừng buồn như những chiếc lá tre khô
Em đừng buồn như những nóc nhà thờ không có tuổi
Anh van em đừng nhìn anh và đừng cười gượng gạo
Em đừng cười như ngọn bấc gần hao
Những nụ cười vướng trên đôi gò má xanh xao
Những nụ cười vướng trên mắt nhìn trắng đục
Đừng để anh nhìn em rồi nghẹn ngào chớp mắt
Như hai vì sao le lói trong đêm sương mù
Đừng để thời gian dầy như trăm vạn lớp chấn song thưa
Về xen giữa hai bàn tay sầu tủi! ...

Em nhớ không, anh đã van em đừng buồn
Anh đã van em đừng để những nụ cười chắp nối
Mắt anh sẽ mờ vì những vết kim khâu
Và anh buồn, rồi lấy ai mà dỗ nhau
Lấy ai mà dỗ hai con chó ốm! ...

Em nhớ không cả một hôm trời mưa
Một hôm trời mưa tấm tức
Một hôm trời mưa không ướt cánh chuồn chuồn
Những hạt mưa không đan thành mắt áo len
Những hạt mưa không làm phai màu nước mắt
Em đã khóc, anh đã khóc, và chúng mình đã khóc
Bước chân lê trên những hè phố không quen
Chúng mình đã khóc vì không được gần nhau như hai con chim
Chúng mình đã khóc vì không có tiền làm lễ cưới lễ xin
Và em nhớ không, chúng mình đã hỏi nhau:
Tại sao phải làm lễ tơ hồng?
Tại sao phải nhờ người ta buộc chỉ vào chân?
Khi tay em đã vòng ra đằng sau lưng anh
Khi tay anh đã vòng ra đằng sau lưng em
Người ta làm thế nào cắt được
Bốn bàn tay chim khuyên! ...

Người ta làm thế nào cấm được chúng mình yêu nhau
Nếu anh không có tiền mua nhẫn đeo tay
Anh sẽ hôn đền em
Và anh bảo em soi gương
Nhìn vết môi anh trên má
Môi anh tròn lắm cơ
Tròn hơn cả chữ O
Tròn hơn cả chiếc nhẫn
Tròn hơn cả hai chiếc nhẫn đeo tay! ...

Chúng mình lấy nhau
Cần gì phải ai hỏi ...
Cả anh cũng không cần phải hỏi anh
"Có bằng lòng lấy em?..."
Vì anh đã trả lời anh
Cũng như em trả lời em
Và cũng nghẹn ngào nước mắt! ...

Và em sẽ cười phải không em
Em sẽ không buồn như một con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Để anh giận sao chả là nước biển! ...

Em sẽ cười phải không em
Vì không ai cấm được chúng mình yêu nhau! ...
Không ai cấm được anh làm những câu thơ anh thích
Không ai cấm được anh làm cả bài thơ
Với một chữ N
Với một chữ G
Và với một chữ A
Người ta có thể đọc một câu, hai câu, hay cả ba
Người ta có thể không thích
(thì người ta không thích một mình)
Nhưng người ta không cấm được anh yêu bài thơ của anh.

Cõi không..


Sau những phố xá chập chùng tới những ngã ba nghìn phương. Sau những ngã ba viễn phương tới những tàng cây lục lục. Sau những tàng cây trùng trùng tới những cánh rừng điệp điệp. Sau những cánh rừng hát suốt tới những sa mạc cát thức. Sau những sa mạc cát bay tới những con đường dặm hồng. Sau những dặm biếc dặm hồng tới những bờ bãi mù sương. Sau những bãi bờ trăng soi tới chín cửa biển thần phù. Sau chín cửa biển thần phù tới năm đại dương sóng đập. Sau năm đại dương vô bờ tới đường chân trời vô tận. 

Sau đường chân trời là không. 
Cõi không. Không còn gì nữa hết. 

Lên từ tầm cao đóa hoa kia đội những mũ ngọc sương mỗi sớm mai mỗi nở ở chân tường. Lên tới những hình cây lìa mặt đất cây lên mỗi vòng gỗ chồng dần từng tuổi gỗ. Lên tới những đầu cành đã gió múa và tầm của gió ở tầm của nắng. Tới những mái nhà đựng hết lá mùa rụng. Tới những cột thu lôi thu hết lửa của trời. Tới những triền núi, đá chất ngất dựng thành từ cổ đại, ngọn hy mã lạp sơn con chim bằng trang tử bay suốt nam hoa kinh không tới đậu được một lần nào. Và cao hơn đỉnh hy mã, những trần mây khinh thanh. Và trên những thượng tầng xanh là những vũ trụ sao, nơi hằng hà những hành tinh và những định tinh trên mái tên hoả tên kim xuống tới người phải bằng đường đi của trăm triệu năm ánh sáng. 

Trên nữa là không. 
Cõi không. Không còn gì nữa hết. 

Từ chiều mở cửa một luống cầy người nông phu của ruộng đồng và của tư duy mỗi mùa đẩy tới, nơi hạt thóc hủy thể cho hủy thể trở thành nhánh lúa, thực phẩm đã đời đời nuôi dưỡng nhân gian. Xuống tới sâu hơn một mạch nước chảy ngầm, những mạch nước tiền thân của những đời suối núi. Sâu hơn nữa tới những lòng giếng thẳm, chiều sâu hun hút nơi ruột đất còn nhân thêm với chiều sâu chót vót của vòm trời nơi đáy giếng in hình bóng hạc vàng và những dải mây thôi hiệu qua qua. Xuống tới nữa, tới những đáy sông, những dương tử nghìn trùng, những hồng hà thăm thẳm. Xuống tới nữa những rốn biển mịt mùng. Xuống tới nữa những cửa quỷ tầng cuối âm ty, những hang ma tầng đầu địa ngục. 

Dưới nữa là không. 
Cõi không. Không còn gì nữa. 

Cõi không là thơ. Không còn gì nữa hết là thơ. Nơi không còn gì nữa hết là khởi đầu thơ. Một xóa bỏ tận cùng. Từ xóa bỏ chính nó. Tôi xóa bỏ xong tôi. Không còn gì nữa hết. Tôi thơ.

Mai Thảo

Sinh Nhật..

ngày sinh nhật anh
gửi đôi sợi tóc                               
  
thắt nơ nhung xanh
trong khăn lụa bọc

hai sợi tóc mai
sợi vắn sợi dài
lấy nhau chẳng đặng
em ơi thương hoài

trời sinh thiên tài
ngồi ôm sợi tóc ?

Bạn thấy bạn bao nhiêu tuổi?.


Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn thấy đâu đó trong con người tôi, có một nhân cách khác hình thành. Nó giống tôi y như đúc, khi tôi nhắm mắt lại, thân hình nó hiện lên trong đầu tôi như cố nhắn nhủ tôi điều gì.
Có đôi lúc tôi nghe được tiếng nó nói, nhưng rồi dần dần tôi cũng quên đi trong tôi từng có một cơ thể như thế đang sinh sống.
Tôi từng nhớ có một lần, trí tưởng tượng dẫn tôi tới một nơi trong thế giới ”thần tiên” mà chỉ có tôi mới biết được. Đó là một thế giới mà mọi thứ đều có thể, là thế giới lý tưởng của riêng tôi, là đảo ốc của những giấc mơ tưởng chừng như viễn vông nhất mà chỉ có mình tôi thấy được. Rồi tôi thấy chính mình đang đứng đó, nắm tay và dẫn tôi tới đường chân trời của mặt trời sáng rực rỡ kia. Lúc đó, tôi tưởng chừng như mắt tôi đã mù lòa thật rồi.
Mỗi năm trôi qua, thân hình tôi lại lớn hơn, tôi cảm nhận được trái tim tôi dần hằn lên những vết thương đời mà không thời gian nào xóa nhòa. Thế giới “thần tiên” của tôi dần tối sậm đi, cỏ cây thì bắt đầu khô héo, cho đến khi tôi chợt bừng tỉnh thì nó đã trở thành một nơi hoang tàn mà chỉ có dấu chân của quạ và lốc xóay.
Lúc đó, tôi đã khóc rất lớn cho tới khi có một bàn tay xoa đầu tôi. Tôi thấy chính tôi của năm nào đang đứng đó mỉm cười, nhưng trong khi tôi đã dần trưởng thành, thì thân hình kia vẫn như hồi tôi còn 5-6 tuổi. Đứa bé ”tôi” ấy đã nắm tay và lại dẫn tôi đến rìa của đảo ốc, rồi chỉ tay về hướng đường chân trời, nơi mà ánh sáng rực rỡ năm xưa giờ chỉ như một ngọn lửa yếu ớt đang tỏa ra. Đứa bé ”tôi” ấy nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã, nó cất một tiếng nói mà tôi bỗng phát giác ra rằng hình như tôi đã bỏ quên đâu đó từ rất lâu rồi:
“Em muốn trở về nhà của mình.”
Chúng ta hãy cùng liên tưởng một chút với bản thân cùng câu chuyện trên kia. Ai cũng có thế giới nội tâm của mình, đó là ốc đảo thần tiên duy nhất mà trong đó chúng ta vẫn còn giữ những ước mơ “hòang tử, công chúa” khi còn nhỏ. Tuy nhiên, thế giới thần tiên này sẽ ngày càng xơ xác khi chúng ta lớn lên. Bởi vì hai chữ ”thực tế” mà đã khiến tâm hồn chúng ta trở nên cằn cỗi.
Có người đau đớn, có người lãnh cảm, nhưng không ai không thừa nhận chúng ta từng có những ước mơ rất đẹp.
Bạn có bao giờ nhắm mắt lại, và lắng nghe tiếng nói lòng mình bao giờ chưa? Nó nói điều gì, nó nhắn nhủ bạn cái gì? Thông thường chúng ta hay phớt lờ “đứa bé” trong chính tâm hồn chúng ta, chúng ta bỏ quên tiếng nói của chính trái tim ta cho tới khi ta nhận ra rằng: chẳng còn có một đứa trẻ nào trong chúng ta nữa, và khi đó chúng ta đã trưởng thành.
Bạn có biết, mỗi một “đứa bé” tượng trưng cho điều khát vọng nhất của bạn không? Và đường chân trời chính là ước mơ mà bạn hằng khao khát nhất. Bạn có bao giờ nhắm mắt lại và rồi cảm thấy tim bạn tràn đầy một khát vọng về một đam mê, một ước mơ mà bạn không thể buông tay được. Khi đó, bạn biết rằng: bạn cần phải chạy, chạy thật nhanh có thể để tới nơi mà những ước mơ ấy dẫn dắt bạn tới.
Tôi tin rằng trong chúng ta, ai cũng có một tâm hồn ”đứa bé”, tâm hồn ấy nó sẽ lớn lên, hay vẫn còn giữ lại trong mình những ước mơ “được trở về đường chân trời, vốn là nơi nó thuộc về” không? Nhưng tôi biết, chúng ta có thể quyết định cho ”đứa bé” của riêng mình nhỏ dần hay lớn hơn.
Hãy nhắm mắt lại, và tìm kiếm giọng nói mà từ lâu bạn đã bỏ quên sâu thẳm trong tim bạn. Giờ bạn hãy mở mắt, và nói cho tôi biết nào:
“Bạn thấy bạn bao nhiêu tuổi?”