NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Cõi không..


Sau những phố xá chập chùng tới những ngã ba nghìn phương. Sau những ngã ba viễn phương tới những tàng cây lục lục. Sau những tàng cây trùng trùng tới những cánh rừng điệp điệp. Sau những cánh rừng hát suốt tới những sa mạc cát thức. Sau những sa mạc cát bay tới những con đường dặm hồng. Sau những dặm biếc dặm hồng tới những bờ bãi mù sương. Sau những bãi bờ trăng soi tới chín cửa biển thần phù. Sau chín cửa biển thần phù tới năm đại dương sóng đập. Sau năm đại dương vô bờ tới đường chân trời vô tận. 

Sau đường chân trời là không. 
Cõi không. Không còn gì nữa hết. 

Lên từ tầm cao đóa hoa kia đội những mũ ngọc sương mỗi sớm mai mỗi nở ở chân tường. Lên tới những hình cây lìa mặt đất cây lên mỗi vòng gỗ chồng dần từng tuổi gỗ. Lên tới những đầu cành đã gió múa và tầm của gió ở tầm của nắng. Tới những mái nhà đựng hết lá mùa rụng. Tới những cột thu lôi thu hết lửa của trời. Tới những triền núi, đá chất ngất dựng thành từ cổ đại, ngọn hy mã lạp sơn con chim bằng trang tử bay suốt nam hoa kinh không tới đậu được một lần nào. Và cao hơn đỉnh hy mã, những trần mây khinh thanh. Và trên những thượng tầng xanh là những vũ trụ sao, nơi hằng hà những hành tinh và những định tinh trên mái tên hoả tên kim xuống tới người phải bằng đường đi của trăm triệu năm ánh sáng. 

Trên nữa là không. 
Cõi không. Không còn gì nữa hết. 

Từ chiều mở cửa một luống cầy người nông phu của ruộng đồng và của tư duy mỗi mùa đẩy tới, nơi hạt thóc hủy thể cho hủy thể trở thành nhánh lúa, thực phẩm đã đời đời nuôi dưỡng nhân gian. Xuống tới sâu hơn một mạch nước chảy ngầm, những mạch nước tiền thân của những đời suối núi. Sâu hơn nữa tới những lòng giếng thẳm, chiều sâu hun hút nơi ruột đất còn nhân thêm với chiều sâu chót vót của vòm trời nơi đáy giếng in hình bóng hạc vàng và những dải mây thôi hiệu qua qua. Xuống tới nữa, tới những đáy sông, những dương tử nghìn trùng, những hồng hà thăm thẳm. Xuống tới nữa những rốn biển mịt mùng. Xuống tới nữa những cửa quỷ tầng cuối âm ty, những hang ma tầng đầu địa ngục. 

Dưới nữa là không. 
Cõi không. Không còn gì nữa. 

Cõi không là thơ. Không còn gì nữa hết là thơ. Nơi không còn gì nữa hết là khởi đầu thơ. Một xóa bỏ tận cùng. Từ xóa bỏ chính nó. Tôi xóa bỏ xong tôi. Không còn gì nữa hết. Tôi thơ.

Mai Thảo

Không có nhận xét nào: