NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Lấy và bỏ..


Lúc mới sinh ra, con người ta chỉ biết lấy vào. Đã lấy được sinh mệnh rồi, còn phải lấy thức ăn mà lớn lên; phải học hỏi để lấy kiến thức và có đủ bản lĩnh để tồn tại trên đời.

 
“Lấy” là một loại bản lĩnh, “bỏ” lại là một môn triết học. Người không có năng lực không thể lấy đủ, người chưa thông ngộ thì không thể vứt bỏ.
 
Trước khi vứt bỏ, cần phải lấy vào, có lấy vào mới có thể vứt bỏ; lấy vào nhiều thường phải vứt bớt đi mới có thể tiếp tục lấy vào. Cho nên, “lấy” và “bỏ” tuy có nghĩa trái nhau, song là hai mặt của một sự việc.
 
Lúc mới sinh ra, con người ta chỉ biết lấy vào. Đã lấy được sinh mệnh rồi, còn phải lấy thức ăn mà lớn lên, phải học hỏi để lấy kiến thức và có đủ bản lĩnh để tồn tại trên đời.
 
Khi đã trưởng thành, cần vừa lấy mà cần vừa bỏ, đã có thịt nai thì phải bỏ cá thu, muốn có lợi lộc thì phải chịu mất cuộc sống an nhàn hoặc để giành quyền vị phải chịu mất cả sự an bình.
 
Đến khi về già lại càng phải biết vứt bỏ, giống như người leo núi phải biết phòng nguy, người đi thuyền gặp nguy hiểm trước hết phải vứt bỏ những hành lý không thật cần thiết; rơi vào cảnh lâm nguy, ngoài tính mệnh ra mọi thứ khác đều không thể giữ. Cho nên đến thời kỳ này, bỏ nhiều hơn lấy rất nhiều. Không biết vứt bỏ, không biết lường sức mạnh của mình, sẽ thường bị thất bại, sẽ mất luôn cả chì lẫn chài.
 
Đời người, hóa ra là: càng lấy nhiều sẽ càng được ít, càng bỏ nhiều sẽ càng được nhiều, vì sao lại như vậy?
 
Câu trả lời là: Thời niên thiếu lấy “nhiều”; thời tráng niên lấy “chắc”; đến tuổi già thì lấy cho “tinh”. Thiếu thời phải vứt bỏ những thứ không thể lấy được; thời tráng niên phải vứt bỏ những thứ không đáng lấy; đến tuổi già phải vứt bỏ những thứ ta không cần có.

Sự trớ trêu của nhan sắc..


Có một người bạn nói với tôi rằng, mỗi người phụ nữ sẽ có sức hút ở một mặt nào đó. Và người quý mến cô ta là người nhìn thấy điều đó, bị hấp dẫn bởi cái điểm đó.
Tôi bỗng nhiên, ngay trong khoảnh khắc đó, nhớ lại tất cả những gương mặt xinh đẹp tôi đã gặp suốt mười lăm năm qua.
Vì sao lại là những gương mặt xinh đẹp?
1. Gương mặt tình nhân và gương mặt phu nhân:
Tôi nhớ thời điểm đúng mười lăm năm trước, khi tôi chỉ là một tay chạy lông bông đi đếm giầy tại một xưởng gia công liên doanh của công ty giầy Hiệp Hưng, tôi đã gặp rất nhiều người đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Không hiểu sao đều là những người đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đến mức đám thợ gái trong xưởng phải ngoái nhìn cả cái khoảng không nơi họ vừa đi khỏi. Những cô gái trẻ, đẹp từ cái liếc mắt trở đi, đẹp từ một cái vẫy tay, một dáng đứng yêu kiều, một sợi tóc tơ xõa xuống trán, hay ngay cả bầu không khí bao quanh những cô ấy cũng duyên dáng.
Họ đều là tình nhân của những ông chủ Hàn Quốc, Đài Loan, Nhật Bản. Là thư ký kiêm tình nhân. Là trợ lý kiêm tình nhân. Là tình nhân kiêm thư ký.
Họ biết ngoại ngữ đủ giao tiếp, nhưng nhan sắc thì lộng lẫy, trang điểm và ăn mặc sang trọng, trang sức tinh tế. Những người đẹp đi duyên dáng như một dòng nước chảy, đứng yên kiều diễm như một làn hương. Tôi nghĩ chắc chắn tôi không phải là người duy nhất thầm ghen tị mỗi khi nghĩ đến những cô gái có nhan sắc hút hồn người ấy.
Mỗi buổi sáng, tôi đều dận đôi giày vải chạy đi chạy lại trong những kho hàng và dây chuyền sản xuất, chạy theo các mệnh lệnh của các người đẹp đứng bên các ông chủ ngoại. Thực chất những cô thư ký tình nhân cũng không cần ra lệnh, hay nói bất kỳ tiếng nào. Bởi chúng tôi luôn biết cần làm gì vào lúc nào, chủ thường chọn kiểm những cái gì trong mỗi mã hàng. Và trong đầu luôn có ý nghĩ, vì sao có những người phụ nữ sinh ra đã xinh đẹp đến thế, phải chăng chính nhan sắc của họ đã khiến họ đang đứng ở vị trí được đại gia ưu ái, và nhan sắc cũng khiến những người phụ nữ còn lại còng lưng bên máy khâu giầy mười bốn tiếng một ngày?
Nhưng có một điều cực kỳ đặc biệt, bà vợ thực sự của những ông chủ ngoại kia, thỉnh thoảng cũng xuất hiện ở công ty tôi vào buổi chiều. Họ tay hòm chìa khóa, đi làm công nợ, họ thường xuất hiện một mình mà không đi cùng chồng, làm việc với kế toán trưởng hoặc giám sát những đơn hàng xuất nhập giữa họ và công ty tôi. Họ mới là người đàn bà có quyền lực, giữ tiền và giữ ông chồng thành đạt kia. Họ có người là Hoa kiều, có người là ngoại kiều, cũng có người là người vợ Việt trăm phần trăm, nhưng đều năng động quyền biến, đều có địa vị bà chủ vững chắc.
Và họ có điểm chung là nhan sắc đều xấu, những bà vợ buổi chiều xấu vô kể nếu so với cô tình nhân buổi sáng đứng bên người đàn ông. Những bà vợ đại gia có nhan sắc trung bình, mũi to, mặt tròn xoe, hoặc mũi tẹt, lùn, gò má đầy, bàn tay thô hoặc béo, ngoại hình tầm thường, nhan sắc đạt điểm 5/10 là may. Có bà chủ tính nết thuần hậu, cũng có bà ghê gớm sắc sảo, nhìn nhân viên chúng tôi bằng nửa con mắt.
Rất nhiều lần chúng tôi chỉ ngồi bàn về nhan sắc của những phụ nữ làm bồ và làm vợ của những ông chủ. Và đều không hiểu vì sao, những cô nàng xinh đẹp kiều diễm kia không thể trở thành phu nhân? Cũng không hiểu vì sao, người đàn ông thành đạt không đổi vợ? Dù rõ ràng, họ có trong tay cả hai người đàn bà. Và nói như một người bạn tôi, đàn ông chỉ cần hô “Đằng sau quay, một hai bước đều!” là người đàn bà đứng sau lưng bỗng nhiên đổi địa vị lên đầu.
Nếu như đàn ông muốn.
Nhưng mãi mãi chúng tôi không bao giờ giải mã được bí ẩn của những người đàn bà đứng ở vị trí phu nhân và tình nhân. Nếu chỉ là nhan sắc, hình như không đủ để tình nhân thành phu nhân. Nếu chỉ là vấn đề người đàn bà nào đến trước trong đời người đàn ông giàu có, cũng chưa hẳn. Bởi hôn nhân chắc chắn không phải là mối quan hệ kiểu xếp hàng thời mậu dịch, hết lượt tôi sẽ đến… nàng!
Nếu nói về hạnh vận, may mắn, cũng chưa hẳn, bởi nếu người đàn bà tình nhân may mắn, họ đã chẳng phải làm tình nhân, mà đã là phu nhân, họ đã không phải trở thành bình hoa di động, mà có thể còn sưu tập được một đám đàn ông đẹp vây quanh làm đồ trang sức mới đúng.
Nếu nói rằng đó là phúc phận, thì hơi mê tín quá. Nhưng đàn bà có nhan sắc mà không có phúc phận, thì chỉ gặp nổi những người đàn ông cho bạn được mọi thứ trừ… cuộc đời anh ta. Thế nhưng, cái người đàn bà nắm được cả tiền lẫn cuộc đời của người đàn ông, có phải là người có phúc không?
Tôi nghĩ, có lẽ cũng không. Bởi chúng tôi tuy là gái văn phòng nghèo và không địa vị, nhưng vẫn kín đáo thương hại những phu nhân đại gia đeo nhẫn đính hột ngọc lớn trên tay, thảng hoặc chạy qua văn phòng tôi vào những buổi chiều công nợ. Họ có mọi thứ nhưng hình như họ thiếu một đôi thứ quan trọng nhất đời.
2.Tướng mạo có làm nên hạnh vận?
Cái điều làm tôi bỗng nhiên nhớ đến nhan sắc của người phụ nữ trong mắt một người đàn ông, là bởi sự liên tưởng bất ngờ:
Phải chăng chính người đàn ông đã nhìn thấy trong người đàn bà này cái đẹp hài hòa và quyền biến năng động của một người tay hòm chìa khóa, và nhìn thấy trong người đàn bà kia sức hút nổi bật và mãnh liệt của một tình nhân? Và vì thế, bằng ưu thế của giống đực, chính người đàn ông đã lựa chọn người phụ nữ làm vợ và người phụ nữ làm tình nhân, mà không phải ngược lại?
Phải đó là lý do mà chúng ta đã yêu một người này, sẽ cưới một người kia, và làm bạn tri âm với một người nào khác? Bởi thế nên, có nhiều người phụ nữ đã đồng ý làm vợ người đàn ông yêu cô tha thiết. Mà đàn ông thì ngược lại, đã yêu người phụ nữ nào làm anh ta có thể yêu, chứ không phải nhận lời một cô nàng si tình nào đang săn đuổi anh ta.
Việc nhận ra tố chất nội tại và phù hợp của một phu nhân trong một nhan sắc tầm thường chắc chắn khó hơn nhiều việc nhận ra một người đẹp nào đó mà đàn ông muốn có làm tình nhân. Bởi cái đẹp tình nhân hình như đã thể hiện ra ở bề ngoài, ở những dáng đi yểu điệu duyên dáng, ở những mắt đẹp tóc đẹp và dáng người mỹ miều. Hình như nhan sắc mất rất ít thời gian để chinh phục đàn ông, còn đàn ông lại mất không ít thời gian để lựa chọn được ra phu nhân của mình.
Hoặc đơn giản, người đàn ông nhìn thấy được năng lực của phụ nữ: Người này sẽ cai quản tốt lãnh địa cho chồng, vượng phu ích tử, sẽ chung thủy hầu hạ dạ vâng. Còn người kia có khả năng yêu nhưng chẳng bao giờ có khả năng làm vợ, tay hòm chìa khóa. Người đàn bà này phải giữ bằng hợp đồng hôn nhân, người đàn bà kia phải giữ bằng yêu.
Và vì thế, sự lựa chọn của một người đàn ông sẽ làm nên số phận một người đàn bà.
Tôi thấy sao chua chát quá.


Mười hai năm sau, tôi gặp lại một trong số những cô tình nhân – thư ký ngày đó, giờ đã là phó tổng giám đốc của một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, trong một khu công nghiệp ở ngoại thành TP.HCM. Chị không nhận ra tôi, tôi càng không nhắc rằng, tôi đã từng gặp chị thuở hàn vi. Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm trong bữa tiệc do Hiệp hội doanh nhân Đài Loan tổ chức mừng năm mới. Tôi khen chị đẹp quá, thật có dáng bà chủ, phu nhân, đàn bà trở thành đại gia như chị cũng không nhiều, nhất là đàn bà đẹp, bốn mươi rồi vẫn xinh đẹp trẻ trung hơn tuổi thật rất nhiều. Chị khiêm tốn nói, tôi may mắn gặp được những người đàn ông là đại gia thực sự. Từ những mối quan hệ kết giao ấy, mới gây dựng được sự nghiệp bây giờ. Nếu không nhờ vào quan hệ rộng rãi, cũng như bao nhiêu vất vả kinh doanh, làm ăn, thì tôi có xinh đẹp tới mấy rồi cũng sẽ kết thúc ở vai trò một bà nội trợ cho một ông đại gia nào đó, họ cho gì, mình có nấy, mà thôi.
Thì ra, vào cái thuở hàn vi, khi người khác ngưỡng mộ vị trí “tình nhân của đại gia” thì có lẽ, chính những cô tình nhân đã linh cảm được kết cuộc của thế thái nhân tình. May mắn thì chiếm được ghế phu nhân của đại gia, kém may mắn thì bị thay như thay áo, khi đã hết hấp dẫn. Và vì thế, cô tình nhân đã có những lựa chọn của riêng mình, tìm cách vươn tới một quyền lực khác thực sự của cô, trong lúc người khác tưởng cô đang ăn bám nhan sắc.
Hay nói một cách khác, chính sự lựa chọn của người phụ nữ đã làm nên số phận của cô ấy, chứ đâu hẳn chỉ bởi tướng mạo, nhan sắc, số phận?
Người đàn bà than thở sao mình luôn gặp tình trái ngang, ai biết về bản chất, đó là người đàn bà luôn lựa chọn yêu người đã có vợ?
Người đàn bà than sao mãi tình duyên lận đận, ai nhận ra đó là người đàn bà đã từ chối bao cơ hội yêu thương khác, mãi marathon một mình trên con đường tìm người đàn ông không tỳ vết?
Người đàn bà nào sinh ra đã có số làm vợ bé? Kể cả đàn ông có rắp tâm lừa chị đi nữa, thì khi nhận ra trớ trêu, sao không rũ áo ra đi tìm lấy thứ chính đáng thuộc về mình, mà lại cam chịu rồi than thở về kiếp chồng chung?
Sự lựa chọn của người phụ nữ mới là đấng toàn năng cho đời đàn bà, chẳng trách các cụ vẫn nói câu, đức năng thắng số. Hạnh vận của đời không thể biến không thành có, nếu người phụ nữ chẳng xắn tay áo lên lựa chọn, và mỗi lựa chọn ở khoảnh khắc quyết định sẽ dẫn cuộc đời ta đi về một tương lai khác nhau.
Có người đàn bà biết cách biến chồng thành đại gia, còn người đàn bà khác biết cách biến đại gia thành chồng. Cũng có người đàn bà biết cách tạo ra các triệu phú bằng cách kết hôn với các tỷ phú và sau đó, xài chồng như xài tiền.
Đó mới là sự trớ trêu của nhan sắc.
Trang Hạ

Tình Yêu Và Cafe..

           
Em đã từng đọc rất nhiều bài viết về cafe thực tế có lãng mạn cũng có ,người ta ví von cafe tương đồng với nhiều thứ trong cuộc đời .Em cũng không biết nữa bỡi cafe không phải thứ thức uống em yêu thích nên không quan tâm hay để ý lắm ,cho đến một hôm anh nói với em rằng : ''Ngày nào anh cũng uống cafe không dưới một lần nhất là buổi sáng thì không thể thiếu được'' .Thế là em viết entry này dành cho anh , người đàn ông cafe của em .

                  
                  Anh thích uống cafe pha Phin em biết rõ điều đó nhưng có bao giờ chính anh tự hỏi tại sao không ?Anh sẽ nói rằng dĩ nhiên là bởi vì nó nguyên chất mình có thể tự pha theo gu riêng và đo lường uống bao nhiêu .Tình yêu cũng đơn giản vậy thôi như cafe Phin chúng ta không thể thúc giục hay bắt ép nó nhanh hay chậm theo ý của mình , nếu muốn có một ly cafe ngon chỉ còn cách chờ đợi và cho thời gian .
                     Có những thứ tình cảm đắng chát , sặc mùi đau khổ đày đọa nhau họ có thể yêu cái tôi hoặc tính sỡ hữu qúa lớn  đây chính là loại cafe không đường  anh ạ, loại cafe này  rất ít người uống được và nó có thật sự ngon không thì chính người uống thấu hiểu rõ.Có người uống vì họ quen cái lạ có người uống vì muốn tạo cho sự chú ý nơi người khác và có người uống vì thấy người ta uống nên bắt chước thế thôi.
                         Cũng có những tình cảm người ta lao vào nhau như thể không có nhau họ không sống nổi , ồn ào náo nhiệt và một thời gian sau họ xa nhau nhanh chóng cũng giống khi họ đến và lắm lúc tự hỏi lẽ nào ta đã từng yêu hoặc sao mình có thể yêu người như vậy nhỉ ? Đây chính  là ly cafe được uống vội vàng như một cốc nước chẳng kịp biết mùi vị nó ra làm sao.Ngược lại với điều em vừa nói có người lại yêu để đó , yêu cho có với người ta và mắt vẩn liếc tìm xem có đối tượng nào tốt hơn không .Một thời điểm nào đó khi tình yêu thoát trào. Một là họ chia tay nhau  hay là gắng gượng với thứ tình cảm nhàn nhạt , không vui cũng chẳng buồn đây là ly cafe được uống qúa chậm đến nổi nó nguội  người thì bỏ đi người thì tiếc nên thôi gắng gượng uống . 
                             Cafe có thể hâm nóng anh à  tình yêu đó cũng có thể hâm bằng một đám cưới  , nhưng cafe hâm lại mùi vị dĩ nhiên không như nguyên thủy  và một cuộc hôn nhân không có tình yêu đủ mạnh thì hạnh phúc vẩn mãi là cái đèn treo trước gió.Đành rằng tình yêu phải hiện diện   lãng mạn ,hôm nay người ta có thể váy áo rực rỡ trong hôn lễ nhưng ngày mai người ta phải trút bộ cánh công chúa , hoàng tữ đó để trở về đời thật và đối đầu với cuộc sống hiện tại .Tựa ly cafe ngon là một ly cafe có lượng đường ngọt vừa đủ nếu qúa ngọt với những lãng mạn thì em tin chẳng thể uống nổi và như thế thì không còn là cafe nữa.
                                       
                        Tình yêu đến một cách tự nhiên và do tự chính mình tìm thấy chính mình pha chế vẩn là thứ tình yêu cafe ngon nhất .Còn những mối tình sắp đặt và đối phó theo dạng : ừ thì thấy người ta cũng tốt nên thì yêu trước tìm hiểu sau .Hoặc thôi mình cũng không gì nổi trội thì không dám mơ tưỡng cao xa người ngang ngang như mình là tốt nhất đây chính là cafe pha bằng máy mùi vị y chang nhau và hàng loạt , không tệ nhưng cũng không có gì lạ tựa vô số cuộc hôn nhân nhìn thì ổn đấy nhưng có bao giờ họ nghĩ họ từng dám cháy hết mình cho một tình yêu không và họ có yêu nhau thật không ? hay đó là thói quen và gắn bó với nhau bởi những hệ lụy khác để một ngày nào đó họ gặp một loại cafe thứ ba sẽ có điều gì xãy ra đây .Nhẹ thì '' say nắng '' nặng thì  uống trộm hoặc họ cố quay về ráng  uống tiếp ly cafe pha bằng máy với cái vị ngày càng nhạt.
                            Nếu ai cũng là những cậu ấm , cô chiêu sinh ra trong nhung lụa hoặc chàng là tổng giám đốc nàng là người đẹp mê hồn thì không có gì để nói ở đây, hẳn là sẽ  xuất hiện một dạng tình cảm trên phim ảnh bởi chính đó là cafe hoàn tan  3 in 1.Nhưng mấy ai dám nói là cafe đó ngon hơn cũng như ai dám bảo cuộc hôn nhân đó không đổ vở mà hình như em thấy tỉ lệ đổ vở còn cao hơn tựa như cái ngán khi thừa ngọt ngào của sữa và không phải mất nhiều thời gian pha người ta không thấy tiếc nuối khi từ bỏ .Nếu cho em chọn lựa em vẩn chọn cafe Phin  em thích con người ta cùng nhau đi qua nhiều thứ để hiểu và trân trọng những gì mình có hơn.
                   Có thể chúng mình khác xa nhau khá nhiều về môi trường sống , tính cách , công việc và vô số điều .Sẽ không ít lần em phải khóc vì chuyện của mình và cũng có vô số lần anh rũ người bạn thân đi nhậu và không ít lần em nhủ rằng không yêu anh nữa .Cũng như lắm khi anh nói cùng người bạn ngày mai không cần em nữa ,  rồi sáng hôm sau khi chúng ta bật máy điện thoại lên và nghe câu : I'm sorry ....từ đối phương của mình để hiểu rằng chúng ta tựa như đường và cafe khác biệt nhau nhưng chúng ta có dám hoà ra tan vào nhau không để tạo thành một thức uống ngon .Chúng ta có dám chấp nhận cái hay cái dỡ của nhau và có nghĩ sẽ bù khuyết cho nhau không?
                   
                      Anh đừng hỏi tình yêu với em ra sao và thế nào, thì anh cứ như pha ly cafe buổi sáng  , cho vừa đủ lượng cafe và nước , chờ đúng thời gian để cafe được ngon nhất bỏ đúng tỉ lệ đường phù hợp và uống nó một cái trân trọng thi vị  mà không phải là trãi nghiệm anh nhé ,chỉ thế thôi .
                        Em biết khi yêu người ta thường ích kỷ muốn người yêu luôn coi mình là người quan trọng em không cho mình là ngoại lệ nhưng em không bao giờ hỏi anh : Anh chọn em hay cafe .Bởi nhỡ anh chọn cafe thì rõ khổ , mà yêu ai là yêu cả cái người ta có phải không anh ?
                          Vậy thì ... này anh ... anh có thể yêu em như cafe không ? tức là không thể thiếu trong mỗi ngày .

Tìm đường trong bóng tối ..



Trong bóng tối tìm đường dễ hơn ngoài ánh sáng . Ban ngày nỗi hoài nghi giày vò bạn . Bạn hy vọng vào dấu chân của những người đã đi theo con đường này trước bạn, và bạn phân vân, do dự: "Có thật là con đường này khổng ? Có thật là nó không ?"
Nếu bạn muốn khẳng định mình, bạn hãy đi trong đêm và đừng mang ai theo cả . Có thể mất mọi thứ trong đêm, nhưng bạn sẽ tìm được mình ...
Nhưng liệu những người đã đi theo con đường này trước bạn có thông minh hơn bạn không? Bạn chẳng hiểu biết được điều đó . Bạn tin, bạn rất tin những dấu chân này, nhưng rồi sau vài cây số chúng bỗng quay ngoắt lại . Thì ra con đường này vẫn không dẫn đến đâu cả . Tìm đường ban ngày là nỗi bất hạnh của các ngã 3 ngã 4, là sự hoài nghi của các biển chỉ dẫn, là sự rã rời của các giọt mồ hôi đã rơi ...
Tìm đường ban đêm dễ hơn nhiều ... Tôi chỉ dựa vào đôi mắt của mình thôi - tôi chẳng còn gì ngoài bóng đêm đen tối . Ban ngày là kinh nghiệm của người khác, con đường là kinh nghiệm của người khác ... Trong đêm đen chỉ có mỗi kinh nghiệm va con đường của tôi tồn tại ...
Tôi tránh những cửa sổ lấp lánh ánh đèn . Nếu bạn đi giữa đêm, đừng nhìn những cửa sổ rực sáng . Chói mắt bỏi nó, bạn sẽ không nhìn thấy gì nữa đâu . Bạn sẽ như con chó đánh mất sự thính hơi . Tôi tránh những cửa sổ lấp lánh ánh sáng đèn, tôi rẽ sang lối khác .
Bóng tối như biển, càng bơi ra xa bạn càng cảm thấy rõ hơn sự bao la đó và càng thấm thía sự dũng cảm của chính bản thân bạn cũng lớn chừng nào !!!
Khi tôi xuyên qua bóng tôi, ý nghĩ này đôi khi tới với tôi: "Có thể tôi đang tỏa ra ánh sáng mà tôi không biết, có thể từ đằng xa ai đó đang trông thấy tôi và với anh ta, tôi tựa như con đom đóm nhỏ đang bay ... Và tôi tự thầm hỏi - liệu anh ta có nhìn thấy bên cạnh những bụi cây tôi đang vượt qua có con đường đã được người đi trước tạo nên ? Liệu anh ta có chế diễu tôi không ? Liệu anh ta có thấy cái hố tôi sẽ sa xuống hay cái rìa vực mong manh tôi đang cẩn thận nhón từng bước vượt qua ? Biết đâu chính anh ta đã đào cái hố này bẫy tổi ?
Ra thế đấy ! Tôi cảm thấy sức mình tăng lên gấp bội và tôi cười giễu cợt anh ta . Tôi, cái chấm nhỏ nhoi trong bóng tôi, ráng sức hit hơi, đốt đốt đèn mắt và từ từ đi qua ngay sát miệng hố . Không tôi không thể ngã xuống nó bởi chẳng ai tự khẳng định mình chắc hơn người đi trong đem tối .
Bóng tối là vitamin (liều thuốc bổ) của tôi ... Tôi hít thỏ nó như khí oxy và trong tôi nó cháy ...
Khi tôi đi trong bóng tối, tôi cảm thấy nó yêu tôi biết bao . Tôi tồn tại thực sự - cây thông đứng ở bên phải hay bên trái tôi , dòng nhựa vô hình trong bóng tối, tiếng rì rào rất khẽ của những quả thông ở tít trên cao, nơi những ngôi sao không ai thấy đang khẳng định điều đó, và thế là đủ lắm rồi . Cái cành cây làm xây xát má tôi cũng chỉ khẳng định thêm rằng tôi có ở trên đời; cái rễ cây tôi vấp ngã đã nhận ra tôi và chào tôi theo kiểu của chúng .
Nếu bạn muốn khẳng định mình, bạn hãy đi trong đêm và đừng mang ai theo cả . Có thể mất mọi thứ trong đêm, nhưng bạn sẽ tìm được mình ...
Đôi chân bạn luôn ở bên bạn, chúng thông minh và mau hiểu . Từ lâu rồi chúng đã biết thế nào là đá sỏi, bụi đường và cành cây khô gẫy . Đôi tay bạn luôn cùng bạn, hãy vươn chúng sang bên phải hay sang bên trái cũng được, tới cây Tùng kia, tới cây Sồi kia và bạn sẽ khẳng định mình. Đôi mắt bạn và đôi tai bạn luôn cùng bên bạn . Mặc cây liễu run như cầy sấy, cây Sồi dù Đông về vẫn không trút lá . Xung quanh bạn là bóng tối mêng mông vô tận . Bạn còn cần gì hơn nữa ?!

Khuôn mặt của sự tử tế..

 


Tôi có đọc đâu đó rằng, có ba điều người đàn ông tử tế không được phép làm: bất hiếu với bố mẹ, lừa dối người mình yêu và không thừa nhận con cái. Sự trung thực, với người đàn ông, chính là một trong những biểu hiện đó. Đối diện với những sự cố lớn của cuộc đời, người đàn ông sẽ bộc lộ tâm tính của mình rõ nhất. 

Steve Job có nói rằng, người thợ mộc tài hoa là người không bao giờ dùng miếng gỗ xấu làm mặt sau chiếc tủ của mình. Bởi có thể người khác không biết, nhưng chính bạn thì biết rất rõ điều đó… Sự thật do chính mình tạo nên, có lẽ hơn ai hết, chúng ta tự thấu hiểu. Cách biểu đạt sự thật ra sao với người đối diện là tuỳ vào cách chúng ta ứng xử. Nhưng mỗi cách ứng xử của chúng ta cũng thể hiện bản chất con người. Người thợ mộc tài hoa có thể có đủ cách lấp liếm để biện minh rằng, tấm gỗ ấy phù hợp với chiếc tủ ấy. Nhưng anh ta sẽ biết, nó có thực sự xứng đáng với một chiếc tủ đẹp hay không. Và người tử tế thì sẽ không chấp nhận điều đó, ngay từ khi ý định đó chưa hình thành.

Trong kịch “Trai đẹp lắm chiêu” ở sân khấu Thế giới trẻ, có một anh chàng lái taxi nói dối hoàn hảo, đến mức có hai cô vợ ở cách nhau hai dãy phố mà vẫn rất êm ấm. Anh ta lên lịch chăm sóc vợ cả, âu yếm vợ hai hoàn hảo. Cho đến một ngày anh ta vô tình bắt cướp trên đường phố và báo chí đưa tin. Từ đó, phần còn lại của vở kịch chỉ là cuộc trốn chạy và lấp liếm của chàng nói dối, với những tình huống cười ra nước mắt. Kịch bản hợp lý đến mức, ai cũng tin rằng, kẻ nói dối thì chẳng bao giờ có thể… sống sót, nhất là xung quanh anh ta toàn những người tử tế và thật thà…

Trong những bộ phim xã hội đen của Hồng Kông, những bộ phim dành cho giới bình dân với những câu chuyện tình – tiền – tù – tội có phần thảm khốc. Người ta luôn làm ra những mâu thuẫn triệt để rồi thanh trừng, báo thù, tạo nên những cảnh huống gay cấn và hồi hộp. Tôi vẫn nhớ rất rõ, hình ảnh những người đàn ông chính trực trong bộ phim ấy, dù có thể gặp những sự cố chết người nhưng với những gì là rường cột của cuộc sống, của lý tưởng sống, đó là gia đình, ông chủ và những đứa con, họ sẽ bảo vệ đến cùng!.

Người cha đi ra đường chém đối thủ hay thủ tiêu kẻ thù, nhưng sẽ cố gắng không cho con mình biết điều đó. Không phải đó là sự dối trá, mà cố gắng giữ cho con cuộc sống yên lành. Hay người đàn ông có thể bỏ trốn hay tháo chạy khỏi các cuộc đua, nhưng anh ta sẽ không bao giờ bỏ rơi người phụ nữ mình yêu. Và đặc biệt, dù chính hay tà, thì sự hiếu đễ với cha mẹ là điều mà các nhà làm phim đặc biệt đề cao. Đó tất nhiên chỉ là phim ảnh, nhưng nói theo cách khác thì phim ảnh chính là nơi thể hiện khát vọng của con người. Người ta luôn có niềm tin rằng, người đàn ông sẽ là trụ cột của một tổ chức hay trụ cột gia đình. Và khán giả sẽ phẫn nộ khi nhận ra rằng, người hùng mà họ đặt niềm tin hoá ra lại là kẻ hèn nhát và vô nhân.

Tôi từng gặp những người đàn ông (mà không biết có thực sự là đàn ông không) ngoài mặt toàn nói những điều tốt đẹp, nhưng khi đối tác vừa quay đi đã xọc thẳng một nhát dao sau lưng. Có những người rất trí thức, làm giám khảo nhiều cuộc thi, đã từng ngồi trước mặt tôi nói những lời khen ngợi hết lời, nhưng trong một đám gặp với người khác lại chê tôi không còn một lời nào xấu xa hơn thế. Một người đàn ông tử tế có lẽ không bao giờ làm những việc hạ lưu như thế. Và tuyệt đối không sống hai mặt. Và người đàn ông quan trọng nhất là phải giữ chữ tín của mình, không bao giờ dùng sự dối trá để hành nghề và ứng xử trong đời. Khi nghe được tất cả những điều đó, bị đâm sau lưng đến đau điếng, tôi chọn giải pháp im lặng. Xoá bỏ tất cả những điều đó ra khỏi cuộc sống của mình. Bởi nói như đức Phật, im lặng chính là cấp độ cao nhất cho sự phỉ báng.

Người đàn ông trung thực không có nghĩa là người đàn ông ngờ nghệch và ngô nghê. Sự trung thực không bao hàm nghĩa của sự ngu dốt. Trung thực là thước đo phẩm chất của một con người trong xã hội hiện đại. Và sự trung thực đó được thể hiện trong những việc làm cụ thể, ứng với những quy chuẩn chung của xã hội. Những kẻ láu cá có thể có được những thành công nhanh chóng, nhưng sự nghiệp lâu bền của một con người không thể đi tắt và cũng không thể xây dựng bằng những xảo ngôn.

Một trong những nguyên tắc để sống, là thành thật với mình và với người. Sự khôn ngoan của một con người, là làm sao dung hoà được những điều mình muốn và người muốn. Trong nguyên tắc kinh doanh mới, sự hợp tác không chỉ bao hàm ý nghĩa kẻ nào mạnh là kẻ chiến thắng mà còn có hàm nghĩa rằng, khi chúng ta hợp tác chúng ta cùng có lợi, cùng là những người chiến thắng. Mà không có sự hợp tác lâu bền nào dựa trên sự dối trá.

Có những người đàn ông nho nhã và luôn “chém gió” ngoài đường, nhưng ứng xử với người thân như người dưng nước lã, bạc bẽo với bạn bè và thường xuyên đè ép nhân viên, đồng nghiệp, vậy thì đó có phải là người đàn ông trung thực và tử tế? Sự tử tế phải bắt đầu từ gốc rễ cuộc sống, từ trong căn nhà của bạn, trong tổ ấm hay trong cả một lời nói với người lạ mà bạn bắt gặp trên đường.

Đôi khi chúng ta phải tỉnh thức để biết mình nên làm gì cho đúng với chính mình, để khỏi bị vướng vào những cái bẫy của những lời nói dối.

Hãy chọn con đường nào gần gụi, để sống thật và sống khoẻ…

Vì cuộc sống này đã quá bề bộn rồi…

Cô đơn và một mình - loneliness and aloneness..


Người ta có nên trước hết chấp nhận sự cô đơn riêng của mình trước khi đi vào mối quan hệ không? 

Có chứ, bạn phải chấp nhận sự cô đơn của bạn, nhiều tới mức sự cô đơn được biến đổi thành sự một mình. Chỉ thế thì bạn mới có khả năng đi vào trong mối quan hệ sâu sắc, giầu có. Chỉ thế thì bạn mới có khả năng đi vào trong tình yêu. Tôi ngụ ý gì khi tôi nói rằng người ta phải chấp nhận sự cô đơn của mình, nhiều tới mức nó trở thành sự một mình? 

Cô đơn là trạng thái tiêu cực của tâm trí. Một mình là tích cực, mặc cho điều các từ điển nói. Trong từ điển, cô đơn và một mình là đồng nghĩa - trong cuộc sống chúng không đồng nghĩa. Cô đơn là trạng thái của tâm trí khi bạn thường xuyên thiếu vắng người khác. Một mình là trạng thái của tâm trí khi bạn thường xuyên hân hoan trong bản thân mình. Cô đơn là khổ sở. Một mình là phúc lạc. Cô đơn bao giờ cũng lo nghĩ, thiếu cái gì đó, khao khát cái gì đó, ham muốn cái gì đó. Một mình là sự hoàn thành sâu sắc, không đi ra, cực kì mãn nguyện, hạnh phúc, lễ hội. Trong cô đơn bạn bị ngắt khỏi trung tâm. Trong một mình bạn được định tâm và bắt rễ. Một mình là đẹp. Nó có sự thanh lịch về nó, sự duyên dáng, bầu không khí cực kì thoả mãn. Cô đơn mang tính xin xỏ; tất cả quanh nó đều chỉ có xin xỏ và không cái gì khác. Nó không có duyên dáng về nó; thực tế nó là xấu. Cô đơn là sự phụ thuộc, một mình là cực kì độc lập. Người ta cảm thấy dường như người ta là toàn thể thế giới, toàn thể sự tồn tại. 
Bây giờ, nếu bạn đi vào trong mối quan hệ khi bạn đang cảm thấy cô đơn, thế thì bạn sẽ khai thác người khác. Người khác sẽ trở thành phương tiện để thoả mãn bạn. Bạn sẽ dùng người khác, và mọi người bực bội khi bị dùng bởi vì không ai ở đây để trở thành phương tiện cho bất kì ai khác. Mọi con người đều là mục đích cho bản thân mình. Không ai ở đây để được dùng như một vật, mọi người ở đây để được tôn thờ như vua. Không ai ở đây để hoàn thành sự trông đợi của bất kì ai khác, mọi người ở đây để chỉ là bản thân mình. Cho nên bất kì khi nào bạn đi vào trong bất kì mối quan hệ nào từ cô đơn, mối quan hệ đã trên đá rồi. Thậm chí trước khi nó bắt đầu, nó đã trên đá rồi. Ngay cả trước khi sinh, đứa trẻ đã chết rồi. Nó sẽ tạo ra nhiều khổ hơn cho bạn. Và hãy nhớ, khi bạn đi theo sự cô đơn của mình bạn sẽ rơi vào mối quan hệ với ai đó cũng cùng cảnh ngộ khổ sở, bởi vì người thực sự sống theo sự một mình của họ sẽ không được hấp dẫn tới bạn. Bạn sẽ ở quá thấp dưới họ. Họ nhiều nhất có thể thông cảm, nhưng không thể yêu bạn được. Người ở trên đỉnh của một mình chỉ có thể bị hấp dẫn tới người nào đó cũng một mình. Cho nên bất kì khi nào bạn hành động theo sự cô đơn của mình, bạn sẽ tìm thấy người có cùng kiểu; bạn sẽ tìm thấy sự phản xạ của riêng mình ở đâu đó. Hai người ăn xin sẽ gặp nhau, hai người khổ sở sẽ gặp nhau. Và hãy nhớ - khi hai người khổ sở gặp nhau, nó không chỉ đơn thuần là phép cộng, nó là phép nhân đấy. Họ tạo ra nhiều khổ sở cho nhau hơn là họ có thể đã tạo ra trong sự cô đơn của mình. 

Trước hết hãy trở thành một mình. Trước hết hãy bắt đầu tận hưởng bản thân mình, trước hết hãy yêu lấy bản thân mình. Trước hết hãy trở nên hạnh phúc đích thực tới mức nếu không ai tới cũng chẳng thành vấn đề gì. Bạn tràn đầy, tuôn chảy. Nếu không ai gõ cửa nhà bạn thì hoàn toàn được - bạn chẳng bỏ lỡ cái gì. Bạn không chờ đợi ai đó tới và gõ cửa. Bạn ở nhà - nếu ai đó tới, tốt, hay. Nếu không ai tới, điều đó nữa cũng hay và tốt. Thế rồi hãy đi vào trong mối quan hệ. Bây giờ bạn đi giống như người chủ, không như kẻ ăn xin. Bây giờ bạn đi giống như hoàng đế, không như kẻ ăn xin. 

Và người đã sống trong sự một mình của mình bao giờ cũng được hấp dẫn tới người khác, người cũng sống sự một mình của mình một cách đẹp đẽ, bởi vì cái giống nhau hấp dẫn cái giống nhau. Khi hai thầy gặp nhau - thầy của bản thể họ, của sự một mình của họ - hạnh phúc không chỉ được cộng vào, nó được nhân lên. Nó trở thành hiện tượng lễ hội vô cùng. Và họ không khai thác, họ chia sẻ. Họ không dùng nhau. Ngược lại, họ trở thành một và tận hưởng sự tồn tại bao quanh họ. 

Hai người cô đơn bao giờ cũng đối phó nhau, đương đầu với nhau. Hai người cùng nhau, người đã biết tới sự một mình, đang đối diện với cái gì đó cao hơn cả hai. Tôi bao giờ cũng nêu ra ví dụ này: hai người yêu bình thường, cả hai đều cô đơn, bao giờ cũng đối phó với nhau; hai người yêu thực, vào đêm trăng tròn, sẽ không đối phó nhau. Họ có thể cầm tay nhau, nhưng họ sẽ đối diện với trăng tròn trên trời. Họ sẽ không đối phó nhau, họ sẽ cùng nhau đối diện với cái gì đó khác. Thỉnh thoảng họ sẽ cùng nhau nghe bản giao hưởng của Mozart hay Beethoven hay Wagner. Thỉnh thoảng họ sẽ ngồi bên cạnh cây và tận hưởng vô biên việc được cây bao bọc họ. Thỉnh thoảng họ có thể ngồi bên cạnh thác đổ và nghe âm nhạc hoang sơ liên tục được tạo ra ở đó. Thỉnh thoảng, bên cạnh đại dương, họ cả hai sẽ cùng nhìn ra xa nhất mà tầm mắt có thể thấy được. Bất kì khi nào hai người cô đơn gặp nhau, họ nhìn vào nhau, bởi vì họ thường xuyên tìm cách thức và phương tiện để khai thác người kia - làm sao dùng người kia, làm sao hạnh phúc qua người kia. Nhưng hai người được mãn nguyện sâu sắc bên trong bản thân họ lại không cố gắng dùng lẫn nhau. Thay vì thế, họ trở thành bạn đồng hành; họ đi cùng chuyến hành hương. Mục đích là cao, mục đích là xa xăm. Mối quan tâm của họ gắn họ lại với nhau. 

Thông thường mối quan tâm chung là dục. Dục có thể gắn hai người lại một cách tạm thời và ngẫu nhiên, và rất hời hợt. Những người yêu thực có mối quan tâm chung lớn hơn. Không phải là sẽ không có dục; có thể có, nhưng như một phần của sự hài hoà cao hơn. Nghe giao hưởng của Mozart hay Beethoven, họ có thể tới gần nhau thế, gần thế, gần tới mức họ có thể làm tình với nhau, nhưng nó là trong sự hài hoà lớn hơn của giao hưởng Beethoven. Bản giao hưởng mới là điều thực; tình yêu xảy ra như một phần của nó. Và khi tình yêu xảy ra theo cách riêng của nó, không cầu xin, không suy nghĩ, đơn giản xảy ra như một phần của sự hài hoà cao hơn, nó có phẩm chất hoàn toàn khác cho nó. Nó là thiêng liêng, nó không còn mang tính người nữa. 

Từ hạnh phúc happy bắt nguồn từ từ Scandinavia, hap. Từ xảy ra happening cũng bắt nguồn từ cùng gốc. Hạnh phúc là cái xảy ra. Bạn không thể tạo ra nó được, bạn không thể chỉ huy nó được, bạn không thể ép buộc nó được. Nhiều nhất bạn có thể sẵn có cho nó. Bất kì khi nào nó xảy ra, thì nó xảy ra. 

Hai người yêu thực bao giờ cũng sẵn có nhưng không bao giờ nghĩ về - không bao giờ cố gắng tìm ra - hạnh phúc. Thế thì họ không bao giờ thất vọng, bởi vì bất kì khi nào nó xảy ra thì nó xảy ra. Họ tạo ra tình huống - thực tế, nếu bạn hạnh phúc với bản thân mình, bạn đã là tình huống đó rồi, và nếu người kia cũng hạnh phúc với bản thân mình, người đó cũng là tình huống rồi. Khi hai tình huống này lại gần nhau, một tình huống lớn hơn được tạo ra. Trong tình huống lớn hơn đó nhiều điều xảy ra - chẳng cái gì được làm. 
Con người phải không làm gì cả để hạnh phúc. Con người chỉ phải tuân theo và buông bỏ. 
Cho nên, câu hỏi là: "Người ta có nên trước hết chấp nhận sự cô đơn riêng của mình trước khi đi vào mối quan hệ không?" Có chứ - có, tuyệt đối đấy. Nó phải như vậy, bằng không thì bạn sẽ bị thất vọng, và nhân danh tình yêu bạn sẽ làm cái gì đó khác, cái không phải là tình yêu chút nào..

OSHO

Kén chồng..


Âu Nương vén mái tóc dài quá gót, ngữa mặt nhìn vầng trăng, rồi cúi đầu, thẫn thờ. Nàng chép miệng thở dài. Tiếng thở dài nghe như tiếng chim uyên gọi bạn, như tiếng nuốt nước bọt của cô gái chửa thèm chua, như tiếng lòng chinh phụ ngóng chồng, như tiếng đàn Kiều tìm Kim Trọng…Tiếng thở dài của nàng gọi thị nữ Ngọc Hoa đến. Ngọc Hoa chắp tay, cúi đầu khẽ bẩm :

- Dạ thưa ! Công chúa cần gì ở tiện nữ !
Quay lại nhìn, Âu Nương nói :
- Ngọc Hoa, em đó hả ? - Tiếng nàng run run – Em…Em có thể…giúp ta được không ?
Cung kính, Ngọc Hoa thưa :
- Dạ ! Em có thể giúp gì cho Công chúa ?
Vẫn gương mặt thẫn thờ, Âu Nương nói :
- Em biết đấy ! Vua cha bắt ta phải lấy chồng. Nhưng ta biết lấy ai bây giờ ? Em có cách gì giúp ta không ?
Ngọc Hoa vẫn lặng thinh. Âu Nương van nài :
- Em giúp ta đi ! Giúp ta đi !
Ngọc Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Thưa Công chúa ! Theo em nghĩ đàn ông con trai thì không thiếu gì trong trời đất, nhưng phải chọn sao cho xứng, kẻo uổng tuổi xuân, kẻo uổng với cương vị.
Mừng rỡ, cầm tay Ngọc Hoa, Âu Nương nói :
- Em nói hợp ý ta lắm. Nhưng phải làm thế nào đây ?
Ngọc Hoa thầm thì bên tai Âu Nương. Mặt mày Âu Nương rạng rỡ lên…
*
* *
Tin Công chúa kén chồng lan truyền khắp chốn. Tiêu chuẩn làm chồng Công chúa yết thị mọi nơi. Đại loại tuổi tác từ 18 đến 70, không dị tật, không bệnh hoạn, đặc biệt phải là kẻ có học vấn và đạo đức mẫu mực.
Ngày hội kén chồng của Công chúa ầm ĩ, náo nhiệt. Đủ loại con trai đàn ông đến dự thí để đạt ngôi vị Phò mã.
Một bức tượng giống hệt Âu Nương được chưng bày giữa Ngọ môn để bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng nhan sắc có một không hai trên thế gian này.
Mọi người đến. Đàn ông có. Đàn bà có. Trẻ con và các cụ cũng có. Ai nấy đều trầm trồ :
- Thật là tuyệt thế giai nhân !
- Quả là chim sa cá lặn !
- Ồ ! Lá ngọc cành vàng !
Có kẻ thấy tượng nàng đã phách lạc hồn xiêu. Có kẻ đứng trân như người mất vía. Sắc đẹp của bức tượng đã cuốn hút mọi người. Ai cũng cảm thấy mình quả là vinh hạnh được nhìn thấy tượng Công chúa. Bọn đàn ông con trai, có kẻ nhìn thấu tận bên trong tượng. Có kẻ nhắm mắt mường tượng ôm tượng truy hoan. Ai cũng cho rằng chỉ có mình mới xứng là Phò mã. Mọi người chen lấn, tranh giành nhau trước cổng Ngọ môn.
Bên trong Ngọ môn có một căn phòng làm nơi kén chọn Phò mã. Âu Nương trực tiếp kén chọn.
Thời gian kén chọn là từ nửa đêm đến gà gáy sáng. Đèn đuốc sáng trưng cả khu hội. Trước cửa phòng, có bốn thị nữ cầm thương kiếm cung đao uy nghi, lẫm liệt.
Từng hồi chiêng trống vang lên là có người vào ứng thí…
Đêm này qua đêm khác. Từng hồi chiêng trống cứ vang lên. Nhưng chẳng có ai đạt ngôi vị Phò mã.
Âu Nương nằm trên giường. Như con gà mái đến thời cương trứng, nàng khoác bộ áo quần tơ nhện, đôi mắt thẫn thờ, thở dài chờ đợi từng hồi chiêng trống điểm.
Vẫn tơ nhện nhẹ che dáng ngọc, vẫn nằm chờ kẻ xứng lứa vừa đôi, nước mắt nàng ướt cả gối. Thấy vậy, Ngọc Hoa thưa :
- Bẩm Công chúa ! Tại sao Công chúa khóc ?
Âu Nương đứng lên. Cả thân thể nàng như thắp lửa. Nàng khóc to hơn :
- Không có ai là đàn ông con trai cả ! Tất cả là gỗ đá ! – Nàng đập ngực khóc kể tiếp - Đàn ông con trai mà thế à ? Đàn ông con trai mà lên giọng học vấn, đạo đức khi nhìn ta như thế này à ? Sao bọn họ không biết…Ôi ! Ước gì có tiếng gà trống gọi mái bên tai ta !...
Cơ thể nóng bừng, mềm nhũn, Âu Nương phịch xuống giường, khóc rấm rứt…
Phan Trang Hy