NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Chuyện đàn ông


                                                       
Em viết về chuyện đàn ông vì họ có nhiều chuyện đáng nói. Nhưng em biết chưa bao giờ em được viết dễ dàng và thoải mái như hôm nay vì viết mà không cần phải lách, phải tránh né gì cả. Bọn đàn ông hết chín phần mười đọc tựa đề này xong sẽ lật qua trang khác ngay. Muốn họ đọc thì phải viết về chuyện đàn bà, chuyện cấm đàn bà, vả lại họ có đọc đi nữa cũng có sao đâu? Ở các xứ Âu Mỹ này làm gí có tổ chức, có cơ quan nào bảo vệ họ đâu mà sợ.
Trước tiên em xin thanh minh cùng các chị rằng em không có thù oán cá nhân gì với bọn họ. Em cũng có gia đình, nghĩa là cũng có một tên nô lệ da vàng hầu hạ như ai, chớ không phải thuộc loại gái già khú đế, vất ra đường, 5, 7 ngày không ai nhặt.
Thôi để em kể lại chuyện đời em cho các chị nghe.
Thuở còn con gái, em nổi danh là người đẹp, lại còn được tiếng nết na đức hạnh. Ba mẹ em thuộc dòng dõi Nho gia nên dạy dỗ em rất kỹ, nào là tam tòng tứ đức, nào là nhân lễ nghĩa trí tín, nào là xuất giá tòng phu, lấy chồng phải gánh vác giang sơn nhà chồng. Cho nên em rất đắt mối, chưa học xonh trung học mà đã đám này đám nọ, ông bà này đến coi mặt cho con, cậu mợ kia đến thăm dò cho cháu. Nói ra cứ tưởng em được tha hồ chọn lựa, kỳ thực quyết định chính là mẹ em, mà lựa theo tiêu chuẩn nào thì hiện em cũng chưa rõ nữa.
Thế rồi đến ngày đám cưới, mẹ em kêu em vào dặn dò. Nếu muốn không bị chồng bắt nạt thì khi vào phòng tân hôn, phải chạy lại ngồi ngay trên đầu giường chổ gối chồng em nằm. Trời đất ơi ! Không biết các cụ nhà ta bị đàn ông bắt nạt thế nào mà thần hồn nát thần tính, rồi đâm ra dị đoan mê tín lẩn thẩn thế. Từ ngày về làm dâu nhà họ Nguyễn, em được tiếng là vợ đảm, dâu hiền, các cụ cứ khen rối rít cả lên, đi đâu cũng đem ra khoe, làm em cũng được hảnh diện, hai lỗ mũi cứ phồng lên, rồi em cật lực đem thân ra làm dâu làm vợ.
Các chị xem, đây là thời khóa biểu mỗi ngày như mọi ngày của em: 6 giờ sáng đã rón rén thức dậy pha trà hầu bố chồng, rửa mặt rửa mũi qua loa; rồi 7 giờ sáng vào đánh thức chồng dậy, dọn điểm tâm cho chàng trước khi đi làm, xong rồi quét dọn nhà cửa; đến 9 giờ sáng xách giỏ theo mẹ chồng đi chợ, bà vừa mua vừa trả giá vừa giảng giãi cho em biết lựa con cá nào ngon, con gà nào tơ bó rau nào tươi, phải biết đối đáp thế nào với những cô hàng chua ngoa đanh đá; 11 giờ về đến nhà, nấu cơm nấu canh cho cả nhà xơi; thường thì mọi người ăn được nửa bữa em mới có thì giờ ngồi vào bàn ăn, ăn xong lại dọn dẹp; trưa đến giặt dũ, là ủi áo quần, chiều vừa tắt bóng lại nổi lửa nấu cơm, đến 8,9 giờ tối mới tạm xong công việc; tắm rửa xong, vào phòng mệt muốn chết, cặp mắt muốn ríu lại, nhưng việc đã hết đâu, chàng bảo hôm nay làm việc mệt quá, mình đấm bóp cho anh một chút nhé, rồi còn chuyện kia nữa chứ !
Xong rồi chàng quay lưng ra ngủ khò.
Cuộc đời em cứ từ từ trôi qua như thế, mà em tưởng tất cả những đàn bà trên thế giới cũng có một cuộc sống như em, như lời mẹ chồng thường nhắc nhở. Rồi cứ một năm em sòn sòn đẻ mắn như gà, rồi việc ơi là việc, hết chồng lại con, hết bếp lại núc, hết nhà lại cửa; thế mà lạ thật, em chả oán trách than van gì cả. Thỉnh thoảng về nhà cha mẹ, em thấy trong ánh mắt của mẹ em một thoáng ái  ngại, còn các em em thì phản đối ra mât. Chúng nó nói xa nói gần, có khi nói thẳng, nhưng em cứ cho là quá tân thời, tiêm nhiểm theo đời sống thác loạn Âu mỹ, nên thường không thèm chấp, có khi em thường đem dạy những bài học luân lý, đạo đức cho bọn chúng nghe nữa, chúng nó cười lắc đầu ngán ngẫm, coi trường hợp em như đã hết thuốc chữa.
Thế rồi miền nam thất thủ, em và gia đình chồng may mắn được lên tàu đào thoát. Qua đến Montréal, em vẫn giữ vai trò nội trợ như trước, nhưng lần hồi rồi chồng em cũng phải để cho em đi làm; thực sự, một mình chàng kham không nổi gánh nặng tài chánh của cả gia đình.
Thú thực với các chị, lần đầu tiên phải đi làm em sợ quá, nhưng rồi cũng quen đi. Mà hình như đàn ông bên này họ lịch sự, chiều chuộng đàn bà quá chừng. Lần hồi rồi em cũng biết ở các nước Âu Mỹ đã có cuộc giải phóng phụ nữ từ lâu, rồi em cũng nghe đến tai câu: nhất đàn bà, nhì chó mèo, thứ ba mới đến đàn ông gì đó.
Em ngẩm nghĩ đến cả mấy tuần, rồi em mới rõ. Thì ra mười mấy năm trời nay người ta đã lừa phỉnh em, người ta bịt mắt em, người ta dụ dỗ  em dựa theo những cuốn sách từ thời thượng cổ bên tàu để bắt làm tôi mọi không công.
Trời ơi, tức ơi là tức! mười mấy năm của tuổi xuân thì, mười mấy năm đẹp nhất của một đời người con gái bị người ta lợi dụng mà không hưởng được chút gì, các chị nghĩ coi có đáng thù giận không?
Thế rồi em sắp đặt kế trả thù, không phải để riêng cho em đâu, mà cho tòan thể phụ nữ trên thế giới nữa đó. Em bắt đầu đọc sách, tham khảo, suy gẫm, gia nhập những hội đoàn phụ nữ để mở mắt ra. Thì ra đến giờ em chưa hiểu chưa biết gì hết về cái giống đàn ông kia cả.
Từ nay em xin gọi giống đàn ông là “bọn họ” cho tiện việc. Kề ra em đã lịch sự quá rồi. Hóa ra từ xưa đến giờ, từ Tây qua Đông, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào bọn họ cũng ăn hiếp chúng mình đủ kiểu.
Các chị coi, ở bên Tàu, bọn họ đặt ra biết bao luật lệ, bao nhiêu ràng buộc để hành hạ các cụ bà, để phục vụ họ. Nghĩ cũng quá tội cho các cụ bên Tàu, ai đời chân người ta đang đi đứng ngon lành, họ bắt bó béng nó lại. Hồi đầu em cũng tưởng bọn họ muốn cho chân các cụ bà đẹp, từng bước nở hoa sen, thôi thì cũng được đi, bây giờ em mới biết họ bó chân các cụ với mục đích khác, họ nghĩ bó chân cho nhỏ, ít đi ít đứng thì chổ khác nở ra to để phục vụ bọn họ, nghĩ có giận không?
Còn bên Tây, thời Trung cổ, bọn họ đặt ra cái khóa trinh tiết bằng sắt nặng trình trịch, đi chinh chiến thì đem chìa khóa đi theo. Có mấy đứa mấy năm sau trở về, thấy vợ mình già nua xấu xí, thế là nó giả vờ bảo chìa khóa lạc mất đâu rồi, thế có chết con người  ta không ?
Còn ở bên Trung Phi bây giờ, ở cái xứ U-đít gì đó, vẫn còn cái trò cấm đoán đủ thứ. Ra đường thì phải còn che mặt, mặc quần áo năm bảy lớp dù trời nắng chang chang. Lại còn phải sống trong cái harem nữa chứ, cứ như đàn bò cái, bầy gà mái.
Hồi xưa ở xứ Chiêm Thành còn có luật lệ, mỗi khi chồng chết, họ đem thiêu luôn các bà vợ. Các chị còn nhớ Huyền Trân Công Chúa không? Cũng may có ông Ngân Uyển đi vào được chiều thứ tư, ngược dòng thời gian, đến cứu kịp thời nếu không đã chết thiêu mất tiêu rồi còn gì.
Hiện chừ bên Phi Châu còn tục lệ cắt clitoris, ai đời con gái người ta mới 6, 7 tuổi bị đè ra cắt béng đi, cho hết khoái cảm về sau, các chị nghĩ có dã man hung ác không?
Còn các cụ bà nhà ta, thôi em chả cần phải viết đi viết lại làm gì những điều các chị đã biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng càng nghĩ  lại càng tức lộn ruột, hồi còn là con gái, các cụ phải lo lắng cho gia đình, hết bếp núc đến đồng áng, trong lúc bọn trai thì cho đi học đi chơi tùy ý, cái gì mà “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”. Đến tuổi lấy chồng, các bà mối bà mai đến nắn tay nắn chân, sờ tai vạch tóc, coi có khỏe mạnh, có mắn đẻ không? Để đem về làm dâu, thực ra là để làm việc nhà chồng, nói phải tội, chắc chả có cụ nào được thỏa mãn sinh lý một lần trong đời. Các cụ chỉ dám than thở qua ca dao, qua câu hò câu hát, bạo hơn, như cụ Hồ Xuân Hương làm thơ châm biếm, thế là bọn họ ghép cho bao nhiêu là tội. Về làm vợ, các cụ phải gánh vác giang sơn nhà chồng, làm việc bất kể ngày đêm, rồi lại đẻ đái sòn sòn, làm sao mà không sồ sề, không già trước tuổi ra được. Thế là bọn họ lấy cớ để lấy V2, V3. Mà còn chưa đủ, họ lại bày đặt ra chốn kỷ viện, thanh lâu, đem chị em ta ra làm trò chơi giải trí.
Hiện nay ở xứ Bắc Mỹ này, mặc dù ở thế hạ phong, bọn họ vẫn còn ngấm ngầm chống đối chúng ta. Các chị cứ để ý lại xem, trong các lễ lượt của chúng ta, mặc dù họ ngồi yên ra vẻ nghiêm chỉnh, nhưng em thấy trong ánh mắt họ có cái gì riểu cợt, khinh thường.
Còn chuyện khổ nhất của đàn bà con gái chúng ta là chuyện kinh kỳ, một tháng bốn năm ngày đau khổ biết chừng nào. Thế mà bọn họ cũng nỡ đem ra làm đề tài diễu cợt, nào là mang cờ Nhật, nào là Chu Du thổ huyết, thật dơ dáy quá sức.
Đến lúc sinh nở, họ dông tuốt đi luôn để ta vượt cạn một mình. Qua xứ này, theo phong tục, họ phải vào phòng sanh để giúp đỡ vợ, thế là chín đứa trên mười xỉu tại chổ.
Chao ơi, càng nghĩ em càng nộ khí xung thiên, em đã quyết rồi, em nhất định phải làm một cái gì đặc biệt mới hả mối giận này, mà bây giờ em cũng khôn ngoan thận trọng ra rồi, muốn trị họ cho đến nơi đến chốn, thì phải biết mình biết người, nghĩa là phải biết rõ các khuyết điểm của họ.
Trước tiên về thân thể vóc dáng, bọn họ thường tự hào là phái khỏe, còn chúng ta chỉ là một cái xương sườn của họ. Quả thực bọn họ cao lớn khỏe mạnh hơn ta chút ít, có điều càng to càng khỏe thì chức vụ cao nhất cũng chỉ làm đến cận vệ cho tổng thống là cùng. Ta tuy bé mà bé hạt tiêu, bé nhưng dẻo dai, còn hơn lớn mà bở rẹt.
Còn về sắc đẹp, chị em chúng ta có vòng 1, vòng 2, vòng 3 cong cong mềm mại, còn bọn họ thì thẳng đuồn đuột, lòng tha lòng thòng, thật đểnh đoảng vô vị như cặp vú đàn ông. Còn mặt mày, đứa thì hói đầu, đứa thì râu tóc lởm chởm, mũi miệng thô tháp, đôi mắt khi thì liếc ngang liếc dọc, khi giận thì đỏ kè hung hãn.
Một số bọn chúng cũng biết thế nên nay có phong trào sửa sắc đẹp, có đứa cũng bắt đầu sửa mắt, sửa mũi, son phấn tùm lum, rồi tập đi tập đứng thướt tha dịu dàng như chúng mình để lập lừa đánh lận con đen, đại diện là bọn “gay”. Em có  hỏi bọn họ tại sao phải làm như vậy, bọn họ thú thật thời nay đàn ông đã mất giá, nên muốn thành đàn bà để được bảo vệ, để được hưởng nhiều quyền lợi, bọn này chỉ là bọn thấy bên nào mạnh thì theo, thì hùa vào. Chị em chúng ta phải dứt khoát không thâu nhận bọn họ vào hàng ngũ.
Còn về tính tình, bọ họ thường tự cao tự đại, ba hoa khoác lác, ít chịu thua ai, cho nên nếu có bị hiếp đáp cũng giả bộ ra vẻ ta đây là người lớn không thèm chấp, đó là một khuyết điểm lớn mà ta phải biết lợi dụng để khai thác.
Ngoài ra họ còn ham danh ham lợi, thích làm tiền, ta phải xúi dục khích bác để bọn họ đem nhiều tiền về cho ta tiêu, lại còn thích ngọt, thích được nịnh nọt, ta phải biết, để dễ nắm mũi kéo đi.
Hiện nay trên thế giới biết bao nhiêu phong trào nổi lên dành lại sự công bằng cho phụ nữ, thế mà vẫn có một số chị em sợ sệt vớ vẩn. Các chị sợ rằng bọn đàn ông bị hiếp đáp quá  sẽ chủ bại, nhu nhược lờ khờ, đâm ra biếng nhác ù lì ,rồi không chịu làm việc để phục vụ chúng ta, các chị này bị hiếp đáp quá nhiều và quá lâu nên đâm ra lẩn thẩn, phải cần có thời gian để giải độc. Em nghĩ thật ra các phong trào phụ nữ chưa nhầm nhò gì đâu các chị ạ.
Sau mấy năm nghiềnn ngẫm, em đã tìm ra chân lý, tìm ra nguyên nhân chính của sự đau khổ của chúng ta, và đã tìm ra phương pháp chửa trị tận gốc, em không nói ngoa đâu, các chị đọc tiếp sẽ rõ.                              


Sự đau khổ chính của chúng ta là mang thai, sinh sản, và vấn đề kinh nguyệt, có phải không các chị? Nghĩ đi nghĩ lại, giải quyết dễ ợt hà! Thời buổi này là thời buổi văn minh, cắt chổ này ghép chổ kia, các bác sĩ làm như trở bàn tay. Thế rồi em nghĩ sao không cắt tử cung rồi ghép vào bọn đàn ông để chuyện bầu bì từ nay giao khoán cho họ. Còn chuyện thụ thai được hay không là chuyện khác, đó là chuyện của họ, họ phải tự xoay sở lấy, việc gì đến ta? Từ thuở tạo thiên lập địa, giống cái chúng mình đã đảm trách công việc truyền giống rồi, đến nay là phiên họ, em nghĩ cũng không sớm lắm đâu. Suy nghĩ chính chắn xong em đi tham khảo ý kiến của các giới phụ nữ khắp năm châu, ai ai cũng cho là ý kiến độc đáo mới lạ từ cổ chí kim chưa ai nghĩ đến. Sau đó em xin đến gặp bà chủ tịch Hội Nữ y sĩ thế giới.
Bà gật gù đồng ý ngay trên nguyên tắc, nhưng bảo phải thử ghép các giống khỉ vượn trước, để xem kết quả ra sao? Em vội trả lời:
- Ối dào, việc gì phải thử vào khỉ cho dây dưa với hội bảo vệ súc vật? Ta cứ vào các trường Đại học, tuyển một số tình nguyện thí nghiệm, cứ hứa với họ là sau khi thành công sẽ cho làm đàn bà luôn, em nghĩ có khối đứa tình nguyện xin được ghép. Quả nhiên khi vào các trường Đại Học tuyển người, số thí sinh xung phong tình nguyện đông không kể xiết, có nơi còn đi đến xô xát để dành chỗ.
Rồi kết quả các cuộc cắt ghép thành công ngoài dự định của các nữ bác sĩ giải phẩu. Chỉ có vài sự trục trặc nhỏ như bọn đàn ông phút chốc lại trở thành đàn bà, mừng rỡ quá như hoa điên hóa cuồng, đi đâu cũng khoe khoang ầm ĩ cả lên, làm nhà em tràn ngập đơn xin, còn ông bưu điện vất vả ngày đêm để nhận, chuyển các thư từ, giây thép từ khắp năm châu gửi về xin cắt ghép.
Rồi em lại lên gặp bà chủ tịch Hội Nữ y sĩ thế giới, bà phục em quá, xin em làm cố vấn cho hội, rồi còn đề nghị trao giải Nobel năm tới cho em vì có công trong cuộc giải phóng phụ nữ. Em nhún nhường:
- Việc đó nhằm nhò gì, phụ nữ Việt Nam chúng tôi còn có những kế hoạch kinh thiên động địa nữa, có thể đảo lộn cả thế giới như chơi.
Sau đó em đến gặp bà chủ tịch Hội Nữ luật sư thế giới để bàn định soạn thảo một luật gia đình cho toàn cầu. Điều khoản chính là trước khi thành hôn, người chồng phải được ghép tử cung của vợ. Từ nay về sau chuyện sanh sản phải do phái nam đảm trách, đàn bà chúng ta sẽ rảnh tay để làm những chuyện khác, chuyện gì thì hiện giờ em chưa nghĩ đến.
Công chuyện ghép tử cung đại khái kể cũng tạm xong.
Chiều nay về đến nhà đã hơn 7 giờ tối, tên nô lệ da vàng đã cơm nước sẳn sàng, ân cần đưa khăn cho em lau mặt, rồi kéo ghế mời em ngồi xơi cơm, trông hắn độ này nhủn nhặn ra hẳn. Ăn xong, hắn mời em đi xem xiné, phim “ Một Thế Giới Không Đàn Bà”. Phim thật hay, chuyện giả tưởng ấy mà, một thê giới mà đột nhiên đàn bà biến mất cả, bọn đàn ông sống với nhau mất thăng bằng, nổi điên nổi khùng chém giết lẫn nhau, cuối cùng cả thế giới bị tận diệt.
Ra về, tên nô lệ da vàng của em nhẹ nhàng thú nhận:
- Phim đó diễn tả rất đúng, một thế giới không có đàn bà là một thế giới chết, đàn ông chúng anh rất cần phái nữ, có đàn bà cuộc đời mới có ý nghĩa, đúng theo luật âm dương của tạo hóa.
Sau khi đắp chăn cho em, hắn hôn lên trán em, chúc em ngủ ngon rồi tiếp- Chúc em tối nay có một giấc mơ “ Một Thế Giới Không Đàn Ông”. Nói xong hắn cười, em ngờ ngờ thấy trong nụ cười của hắn có một cái gì khó hiểu, một cái gì ranh mãnh tinh ma.
Thế rồi em nằm mộng thấy “Một Thế Giới Không Đàn Ông “ thiệt các chị ạ. Chao ơi, kinh khủng quá, một thế giới chỉ toàn đàn bà là đàn bà, càng nghĩ lại càng rùng mình, mồ hôi tay mồ hôi chân cứ rịn ra, em không dám kể lại đâu, em sợ quá rồi. Thôi cái kế hoạch cắt ghép tử cung phải đem vất vào xọt rác cho rồi, còn cái giải Nobel nữa,em chả thèm vào đâu. Mà nghĩ cho kỹ, mình còn đòi gì nữa, đàn ông người ta quá tốt, người ta làm việc như trâu bò để lo lắng cho gia đình, đùm bọc che chở cho mình, thế mà thấy người ta ít nói mình cứ kiếm cách ăn hiếp người ta, bày đặt ra chuyện này chuyện nọ để tìm cách hạ người ta, nghĩ lại em thấy thẹn thùng quá. Thôi,em sẽ ra tòa Đô Chánh ngay để  xin lập hội bảo vệ đàn ông, kẻo không họ tuyệt chủng mất thôi.
Chúc các chị tối nay ngủ ngon và đầu năm đừng nằm mơ thấy “ Một Thế Giới Không Đàn Ông” 


Ngân Uyển 

Phim tục ..- Graham Greene


Ông xem, thiên hạ người ta đang tận hưởng cuộc sống!".-bà Carter lên tiếng. "Ừ thì - ông chồng đáp - mình cũng đã xem ...". "Tượng Phật nằm, rồi tượng Phật ngọc bích, lại những chợ nổi nữa... Rồi mình đi ăn tối và sau đó về ngủ". "Tối qua mình cũng đã đến Chez Eve...". "Nếu không đi cùng tôi - bà Carter sẵng giọng - hẳn ông đã mò tới... ông biết tôi định nói gì rồi đó... "Khu ăn chơi".
Đúng thế, ông Carter thầm nghĩ, đánh mắt nhìn vợ khi hai người đang ngồi nhâm nhi càphê. Chùm vòng kiểu nô lệ của bà kêu leng keng cộng hưởng cùng nhạc điệu chiếc thìa bà dùng khoắng càphê. Bà đã tới độ tuổi nhan sắc của một người đàn bà viên mãn nở rộ nhất, dù đâu đó đã xuất hiện những vết hằn đầy bất mãn. Khi nhìn tới phần cổ, ông bất giác chợt hiểu nỗi khổ của chuyện chăn gối cùng một ả gà tây. Đó là lỗi của mình chăng, ông tự hỏi, hay của chính bà ấy - hay lỗi của tạo hoá khi sinh ra bà, của chứng thiểu năng tuyến, của đặc điểm di truyền? Thật tiếc, lúc còn trẻ, con người ta cứ hay lầm lẫn những dấu hiệu thiếu gợi cảm là những nét độc đáo.
"Ông hứa là mình sẽ hút á phiện cơ mà!". - bà Carter nhắc. "Ồ, bà ơi, nhưng không phải ở chỗ này, trên đất Sài Gòn. ở đây, hút sách được gọi là "tệ nạn" đấy". "Ông mà cũng gia giáo thế kia a". "Đấy thực ra chỉ là những khu lao động dơ dáy nhất. Bà sẽ bị chú ý. Dân họ sẽ nhìn vào bà chằm chằm cho mà xem. Lại còn đầy gián nữa chứ". "Người ta sẽ đưa tôi tới khối khu ăn chơi nếu tôi không đi với chồng".
Ông cố gắng gợi ra, những cô gái Nhật thoát y vũ..., nhưng toàn là thứ bà đã biết rồi. "Mấy mụ xấu xí mặc đồ lót chứ gì" - bà thủng thẳng. Cơn bực tức của ông trào dâng. ông nghĩ tới khoản tiền phải bỏ ra để đưa bà cùng đi và cũng để tạ lỗi với lương tâm - ông thường xuyên xa nhà một mình nhưng quả là không có cuộc đồng hành nào tẻ nhạt bằng việc phải đi cùng người phụ nữ mình không thích. ông cố gắng nhấm nháp ly càphê một cách điềm tĩnh - thực lòng, ông muốn cắn vỡ cái miệng tách.
"ông để càphê hỏng mất rồi". - bà Carter nhắc. "Tôi xin lỗi - ông đứng bật dậy và nói - Thôi được.
Tôi sẽ làm cái gì đó để chuộc lỗi. Bà cứ chờ ở đây nhé - ông vươn cả người qua chiếc bàn - Bà đừng có mà choáng đấy. Chính bà muốn thế mà". "Xem ra thường thì người choáng không phải là tôi" - bà Carter bốp chát bằng nụ cười nhạt.
Ông Carter rời khách sạn, rảo bước về phía Tân Đại Lộ. Một thằng bé nhũng nhẵng quanh ông và hỏi: "Muốn gái trẻ không?". "Tôi đã có người đàn bà của mình rồi". - ông Carter trả lời bằng giọng thiểu não. "Thế muốn con trai không?". "ồ không, cảm ơn!". "Hay xem phim Pháp nhé?". Ông Carter dừng lại: "Giá bao nhiêu?".
Cả hai đứng ngã giá một lúc trong góc phố tối om. Chuyện taxi đưa đón, chuyện mối lái dẫn dắt, chuyện phim, tất cả vị chi tới tám bảng, nhưng ông thầm nghĩ thế cũng đáng nếu như có thể làm cho bà ngậm miệng hẳn, không đòi khu ăn chơi nữa. Ông quay lại đón bà Carter.
Họ phải đi một chặng khá xa rồi dừng bên chiếc cầu bắc ngang con kênh, một dải nước xú uế nồng nặc những thứ mùi rất khó tả. Thằng nhỏ mối nói: "Cứ đi theo tôi". Bà Carter đặt bàn tay lên cánh tay chồng, hỏi: "Liệu có an toàn không?". "Làm sao tôi biết được" - ông đáp, gồng mình lên dưới bàn tay bà.
Tất cả cùng bước qua gần năm mươi mét đường không đèn đóm rồi dừng lại bên hàng rào nứa. Thằng mối gõ cửa mấy lần. Cửa mở, trước tiên họ đi vào cái sân đất hẹp, rồi tới một túp lều gỗ. Một cái gì đó - hình như là người - nhô mình lên trong bóng tối của chiếc mùng. Người chủ đưa họ vào căn phòng nhỏ ngột ngạt chỉ có hai cái ghế và bức chân dung Đức Vua. Màn hình to khoảng bằng cỡ tập bản thảo.
Phim đầu tẻ nhạt vô cùng, kể về một ông già chơi trống bỏi trong vòng tay hai cô gái mátxa tóc vàng. Cứ nhìn vào kiểu tóc của mấy người đàn bà thì có thể đoán chừng bộ phim được quay vào cuối thập niên hai mươi. Vợ chồng Carter ngồi nhìn nhau bối rối trong khi bộ phim quay nhanh rồi dừng hẳn.
"Chẳng hay lắm" - ông nhận xét, ra vẻ như mình là tay chơi sành điệu. "Ra đó là cái thể loại họ vẫn gọi là phim sex - bà nói- Bậy bạ mà cũng chẳng hay hớm gì".
Phim thứ hai bắt đầu. Bộ phim này rất ít cốt chuyện. Một chàng trai - không thể coi rõ mặt vì chiếc mũ mềm của thời đó lấp mất - lựa một cô gái trên hè phố (chiếc mũ kiểu cloche (1) che khuất cô như miếng vải phủ thịt) rồi đi cùng cô về phòng. Cả hai diễn viên đều còn trẻ: trên phim lộ rõ dáng vẻ hấp dẫn và sự phấn khích của họ. Ông Carter chợt nghĩ, khi cô gái bỏ mũ ra, rằng mình có quen khuôn mặt ấy, và thế là hồi ức đã chôn vùi hơn một phần tư thế kỷ lại dội về. Con búpbê nằm vắt ngang chiếc điện thoại, cô gái làm mẫu chụp ảnh của thời đó nằm vắt ngang chiếc giường đôi. Cô gái cởi quần áo rồi gấp rất gọn gàng. Cô cúi xuống chỉnh lại giường, đưa người hướng về phía ống kính và về phía chàng trai. Anh chàng thì cứ quay đầu tránh máy quay. Sau đó, cô gái giúp anh tháo bỏ quần áo. Chỉ đến lúc này, ông mới nhớ lại hết cảnh chơi bời đặc biệt đó do dấu tích khẳng định của vết chàm trên vai chàng trai.
Bà Carter cựa quậy trên ghế. "Tôi chẳng hiểu làm thế nào họ kiếm được bọn diễn viên này nhỉ" - bà thốt ra đầy vẻ khó chịu. "Một cô gái làm tiền - ông đáp - Phim này hơi thô nhỉ? Bà có muốn về không? - ông giục bà, chờ cho chàng trai quay đầu lại. Cô gái quỳ trên giường và ôm ngang thắt lưng chàng trai - trông cô không quá hai mươi tuổi. ồ không phải, chính xác là hai mươi mốt". "Mình cứ ở lại đi - bà Carter quả quyết - đã trả tiền rồi mà" - Bà đặt bàn tay nóng và khô lên đầu gối ông. "Tôi tin chắc là mình có thể kiếm được chỗ khác hay hơn thế này". "Tôi không đi đâu hết!".
Trong phim, chàng trai nằm ngả mình ra và cô gái bỏ đi đâu một lát. Thoáng chốc, dường như vô tình, anh nhìn vào ống kính. Tay bà Carter run lên trên đầu gối chồng. "Trời đất! - bà kêu lên - là ông à?". "Đó chính là tôi hồi đó - ông thú nhận - ba mươi năm trước".
Trên màn hình, cô gái lại trèo lên giường.
"Kinh tởm thế" - bà Carter đáp lời. "Tôi thì nhớ đó không phải là chuyện kinh tởm". "Tôi thấy cả hai làm trò và nhìn nhau hau háu còn gì". "Không phải, tôi không hề thấy thế". "Sao ông lại làm việc này? Tôi không thể nào nhìn ông được nữa. Xấu hổ chết đi được". "Tôi đã bảo bà đi chỗ khác rồi còn gì". "Họ có trả tiền cho ông không?". "Chỉ trả cô ấy thôi. Được năm mươi bảng. Lúc đó, cô ấy đang rất cần tiền". "Còn ông thì được vui vẻ mà không cần nhận gì chứ?". "Đúng vậy". "Tôi mà biết chuyện này thì không đời nào tôi thèm lấy ông. Không đời nào!". "Chuyện lâu rồi mà". "ông vẫn chưa chịu giải thích lý do. Liệu ông có cách nào biện minh không?" - bà chặn lời. Ông biết bà vẫn đang mải xem, nhổm cả người về phía trước, dán mắt vào pha nóng bỏng của đoạn cao trào đã diễn ra hơn phần tư thế kỷ. Ông nói: "Đó là cách duy nhất tôi có thể giúp đỡ cô ấy. Cô ấy chưa từng đóng cảnh này bao giờ. Cô ấy cần một người bạn giúp". "Một người bạn?". "Tôi đã yêu cô ấy". "Ai lại có thể yêu thứ con gái hư hỏng ấy bao giờ". "ồ, có chứ. Tôi có thể đấy. Tôi không nhầm đâu". "Tôi nghĩ là ông đã vồ lấy cô ta". "Bà nói vậy là hơi quá lời" - ông Carter phủ nhận. "Rồi chuyện gì xảy ra với cô ta?". "Cô ấy đã đi mất. Những người như vậy luôn đi mất tiêu".
Cô gái ngả lên mình chàng trai rồi tắt đèn. Bộ phim kết thúc. "Tuần tới tôi lại có phim mới" - thằng bé người Xiêm mời chào, cúi gập người xuống. Hai vợ chồng theo thằng mối quay lại đoạn đường tối thui để về taxi.
Trên xe, bà Carter gặng: "Thế cô ta tên gì?". "Tôi chẳng nhớ nữa". - ông Carter ậm ừ. Nói dối là cách dễ nhất.
Khi họ ngoặt sang Tân Đại Lộ, bà lại phá vỡ bầu không khí yên lặng đầy cay cú của mình: "Làm sao ông có thể chịu làm việc đó? Hạ mình quá. Giả sử có người quen - trong công sở chẳng hạn - nhận ra ông thì sao?". "Mọi người không bàn tán về việc nhìn thấy những chuyện như vậy. Vả lại, hồi đó tôi chưa đi làm". "Thế chuyện này có bao giờ làm ông lo sợ không?". "Tôi dám chắc là trong suốt ba mươi năm qua, tôi không hề nghĩ tới nó". "Ông quen cô ta bao lâu?". "Có lẽ mười hai tháng". "Bây giờ trông cô ta chắc phải khủng khiếp lắm, nếu vẫn còn sống. Rút cuộc, cô ta cũng chỉ là loại cà mèng, kể cả hồi đó". "Tôi lại thấy cô ấy đáng yêu" - Ông Carter phản kháng.
Hai người im lặng lên gác. Ông đi thẳng vào buồng tắm và khoá cửa lại. Đàn muỗi bu quanh ngọn đèn và chiếc bình đựng nước to. Khi cởi bỏ quần áo, ông bắt gặp hình ảnh của chính mình trong chiếc gương nhỏ. Ba mươi năm thật tàn nhẫn: ông đã cảm nhận được sự nặng nề và độ tuổi trung niên của mình. ông nghĩ: Mình cầu Chúa cho cô ấy không còn sống. Mong Chúa hãy lấy đi mạng sống của nàng, ông thầm nói. Khi mình quay lại trong kia, những tràng thoá mạ sẽ lại bắt đầu tuôn ra.
Nhưng khi ông vào, bà Carter đang đứng bên cạnh chiếc gương. Bà gần như khoả thân. Đôi chân trần gầy guộc của bà nhắc ông nhớ tới hình ảnh một con diệc đang đứng chờ đớp cá. Bà bước tới và đưa hai tay ôm lấy ông, một chiếc vòng kiểu nô lệ khẽ cọ vào vai ông. Bà gợi: "Tôi quên mất là ông đã có thời trông thật tuyệt". "Tôi rất tiếc. Người ta ai rồi cũng phải thay đổi mà". "Ý tôi không phải vậy. Tôi muốn chính con người ông bây giờ kia".
Cơ thể bà nóng, khô và bốc lên cơn đam mê mãnh liệt. "Nữa đi!" - bà nài nỉ - "Nữa đi cưng!..." - rồi kêu rống lên như một con chim bị thương và đang trong cơn giận dữ. Sau đó, bà lẩm bẩm "chuyện ấy đã từ nhiều năm trước", và cứ thế lải nhải bên mình ông trong trạng thái phấn khích tới cả nửa giờ đồng hồ dài đằng đẵng. Carter nằm lặng lẽ trong bóng tối, tràn ngập cảm giác cô đơn và tội lỗi. Ông cảm thấy chính đêm nay, ông đã phản bội lại người phụ nữ duy nhất mà ông yêu.

Tất cả chúng ta đều hướng tới huyền thoại về một người xa lạ hoàn hảo..



Không có một nhân tố nào của sự không hài lòng với cuộc sống thông thường hơn là niềm tin rằng trong tuổi trẻ, chúng ta đã lựa chọn sai người bạn đời của mình. Những ảo vọng tiêu tan thường được khơi gợi từ một điều tâm niệm rằng ở đâu đó có một người sẽ cứu rỗi chúng ta bằng tình yêu của mình. Nhiều sự không chung thuỷ chính là đỉnh cao của những cuộc hôn nhân bất hạnh nhưng lại đặt trên nền tảng của ảo ảnh này.
Một vài đánh giá về sự ngoại tình trong hôn nhân vào tuổi bốn mươi thường đưa ra con số khoảng 50 đến 65 phần trăm đàn ông và 35 tới 45 phần trăm đàn bà đã có gia đình. Trong một xã hội mà những giá trị hôn nhân dựa trên nền tảng một vợ một chồng thì những con số này không chỉ biểu hiện sự đạo đức giả mà cả sự không hài lòng thường trực của ta với những người bạn đời. Điều gì là cái mà những con người bất hạnh đó kiếm tìm ngoài hôn nhân?
Mặc dù có sự đa dạng trong các đối tượng, người ta thường tìm kiếm sự bảo đảm lại giá trị của mình. Trong một vài lĩnh vực, mỗi một hành động đi trên nguồn vui lại là sự trả lời cho nỗi sợ cái chết. Khi chúng ta già đi và cố tìm cách để thoả hiệp với mơ ước được trẻ mãi không già và bất tử một câu trả lời là tìm kiếm kinh nghiệm để nuôi dưỡng ảo tưởng về sự hấp dẫn mãi mãi của chúng ta. Còn có cách nào tốt hơn là có quan hệ tình dục với một người nào đó mới mẻ?
Tiến trình lành mạnh của sự trưởng thành sẽ cho phép chúng ta nuôi dưỡng niềm tin rằng chúng ta có những phẩm chất hiếm có và đem lại cho chúng ta cảm giác vững chắc của người đáng yêu và được yêu. Nhưng điều này lại là một kết quả lý tưởng, người ta thường có xu hướng tìm kiếm trong sự thất vọng một người nào đó yêu họ vô điều kiện nhưng lại khó chịu khi bị người khác yêu cầu đúng như vậy. Chúng ta hiếm khi nhận được sự tán thành này từ người bạn đời của mình, điều đó chính là nguyên nhân của trạng thái càu nhàu khó chịu và sự không hài lòng thầm lặng trong hầu hết các cuộc hôn nhân.
Trong thực tế, cái điều đã trải qua đối với tình yêu của những người trưởng thành rất giống với một loại hợp đồng dịch vụ không thành văn bản. Về truyền thống, điều này thường có dạng một thoả thuận ngầm rằng người đàn ông phải chịu trách nhiệm về sự an toàn tài chính trong khi người đàn bà cung cấp sự phục vụ trong gia đình, tình dục và chăm sóc con cái. Phong trào nữ quyền đã đưa tới một sự đàm phán lại về hợp đồng đó để thoả mãn nhu cầu của một số phụ nữ muốn tham gia vào những công việc ở bên ngoài gia đình hay bộc lộ sự ngần ngại của họ trong việc một mình đảm nhận việc nuôi dưỡng và chăm sóc con cái, cũng như những việc vặt trong nhà. Những bước phát triển mới này theo hướng tự do hơn với sự bình đẳng giới đã có hệ quả là một cảm giác phản ứng và cạnh tranh được nâng cao hơn lên trong nhiều cuộc hôn nhân.
Các nhà tranh đấu vì nữ quyền đã tin rằng không ai chịu chia xẻ quyền lực một cách tự nguyện, người ta phải giành giật lấy, thái độ này thực ra không phải là đơn thuốc cho căn bệnh phân cách trong gia đình và mang lại sự gần gũi. Khi điều này được kết hợp thêm với sự độc lập về tài chính của người phụ nữ, chúng ta chẳng nên ngạc nhiên là hơn nửa các cuộc hôn nhân hiện nay ở Mỹ sẽ chấm dứt trong ly hôn. Trong một mặt nào đó, sự thay đổi này có vẻ là một điều tốt. Mọi người ít bị mắc kẹt trong những mối quan hệ mà họ không hài lòng. Bất kỳ một sự phát triển nào của xã hội sẽ làm gia tăng sự lựa chọn của chúng ta, cuộc sống dường như được cải thiện, thế thì tại sao chúng ta lại sống mà luôn cảm thấy là chúng ta đang đánh mất một điều gì rất quan trọng?
Trước hết, nó gây ra sự hủy hoại có ảnh hưởng xấu đối với con cái. Chúng phải tập thích nghi với sự chia ly cha mẹ khi còn quá nhỏ. Có vẻ như là tốt hơn cho chúng để mà sống với các bậc cha mẹ, ly hôn còn hơn là sống trong một gia đình bất hạnh nhưng liệu có phải là các bậc cha mẹ bây giờ chỉ biết theo đuổi hạnh phúc riêng của mình mà không nghĩ gì đến con cái hay không? Có chứng cớ rõ ràng rằng sự tan vỡ của hôn nhân sẽ gây ra hậu quả là sự bất ổn cực lớn và sự bất hạnh cho lũ trẻ, đặc biệt là bởi vì hầu hết thời gian, có một cảm giác cay đắng và oán trách giữa hai bố mẹ. Những đứa con này có thể thích nghi bằng cách nào đó với sự đảo lộn hoàn toàn trong cuộc sống mà không có sự lựa chọn nào để cứu vãn những ảo mộng tan vỡ và sự suy sụp tinh thần mà hầu hết chúng đều phải trải qua.
Bởi vì những hậu quả tinh thần và tài chính này, hầu hết sự ngoại tình đều không dẫn đến sự ly hôn mặc dù ly hôn thường là kết quả của sự ngoại tình. Tình trạng này thể hiện một mức độ nào đó sự lang chạ thường thấy trong những con vật. Ở một phương diện khác, sự ngoại tình lại là hình thức bộc lộ có một không hai của con người về nỗi sợ và sự mong chờ. Sự tìm kiếm một tình yêu lý tưởng vừa là triệu chứng ảo tưởng của tuổi trẻ vừa là nỗi khao khát lẫn nỗi sợ của tuổi trung niên. Sự ngoại tình do đó hầu như không đem lại sự cải thiện cho cuộc sống của chúng ta mà thường là phá hoại nó nhưng nó cũng không ngăn cản nổi con người vẫn tiếp tục thử nghiệm.
Rất lâu trước đây Joan Baez đã hát: «Em bỏ đi để tìm một người hoàn hảo xa lạ…». Tên của bài ca đó là Nguồn cội đau thương.

Thái độ cần thiết khi xem tranh..


Giữa dòng đêm tối của thời gian, sự vật vô tri ôm giấc ngủ dài chờ đợi.  
   Bỗng từ cõi hư vô, hơi thở nào đã thổi bùng lên ngọn lửa đam mê và cài hoa rắc bướm vào tóc rừng ngực núi.    
 Khi gót chân chàng nhẹ hôn lên vầng cát trắng, đuổi bắt mặt trời để chia cho bình minh hoang dại và hoàng hôn cô độc, là lúc phấn hương xao xuyến mừng đón gió về phổ vào đàn suối lời ca cho bầy Ngọc Nữ. 
    Nhưng khi đàn bướm bay theo tiếng ca vừa tắt thì cũng là lúc gót chân lưu đày xót xa hơn bao giờ hết. 
    Trước mặt hữu thế lõa lồ nhạo báng, chàng lặng lẽ cúi đầu cất cao bản kinh chiều để tiễn đưa phi lý vào cõi hư vô.    
 Trong cơn xuất thần mầu nhiệm thì thầm : câu chuyện lưu đày chỉ là cuộc hành hương vô tận.     Chàng ngửa mặt nhìn đêm để đếm xem có bao nhiêu vì sao rụng.   
  Và nghệ thuật bắt đầu…
THÁI ĐỘ CẦN THIẾT KHI XEM TRANH     
    Xem tranh có người đã hỏi tôi : Bức tranh này vẽ người đàn bà ngồi như thế để làm gì ? Hoặc sao bức tranh lại vẽ một người đầu nhỏ đến thế, chân tay thì dài loằng ngoằng, vẽ như thế để làm gì ? Sao cái cây lại tím, mặt trời lại xanh ?  
   Thật là khó trả lời , và bối rối cho kẻ bị chất vấn. Đấy là những câu hỏi thành thực muốn tìm hiểu về hội họa. Có lần tôi cũng đã tự hỏi tôi như vậy khi nhìn một bông hồng nhung tuyệt đẹp. Bông hoa này được nở ra để làm gì ? Sao cánh nó lại đỏ, nhị nó lại vàng ? Và rồi tôi tìm ra nhiều duyên cớ chính đáng cho sự có mặt và tồn tại của bông hoa. Trước hết, nhà dược sĩ có thể dùng nó để bào chế ra một thứ thuốc (như thuốc ho chẳng hạn), nhà hóa học dùng nó trong kỹ nghệ chế dầu thơm, người mộ đạo dùng nó để dâng lên bàn thờ làm một lễ vật, v.v… Nhưng đối với tôi hiện tại lúc ấy, tôi chỉ thấy vẻ đẹp của nó. Nên nó đã được tôi cắm vào bình hoa của tôi. Mãi suy nghĩ vẩn vơ làm tôi bỏ trôi bao nhiêu giây phút quý báu để thưởng thức vẻ đẹp của bông hoa. Điều đó đối với tôi mới chính là điểm quan trọng và là cái cớ chính đáng nhất.  
   Nếu một vị tu hành thấy bức họa có một đề tài hợp với giáo lý của mình, thì cứ việc lấy nó làm công cụ truyền đạo cho mình. Nhà chính trị nhận thấy đề tài này có thể hợp với đường lối tranh đấu của mình, thì thiết nghĩ cũng chả sao nếu họ lợi dụng nó làm một lợi khí tuyên truyền cho chủ nghĩa của họ. Đúng ra một bức họa mà có một giá trị nào đứng đắn và xứng đáng thì cũng vẫn chỉ là một giá trị về nghệ thuật, chẳng phải rằng mục đích của nó là làm một công việc nghệ thuật hay sao ? 
    Có những bạn hết sức thành thật không ngần ngại gì mà thú nhận rằng : chả hiểu một tý gì về hội họa, phải làm thế nào để hiểu một bức tranh, hay có tiện thì giải thích cho bạn ấy về một bức tranh, mách cho bạn ấy một vài "bí mật" hay "mánh lới" để xem một bức tranh. Chính sự ham muốn hiểu biết và cố gắng trau dồi kiến thức sẽ dần dần giúp các bạn ngày càng tiến bộ. Nghệ thuật không phải xây dựng bằng những công thức hay những phương số. Vấn đề kỹ thuật tuy cần thiết nhưng mới chỉ là những vần quốc ngữ. Muốn thưởng thức một áng văn chương điều cần tối thiểu là phải biết đọc. Nhưng biết đọc chưa chắc là đã hiểu biết những điều mình đọc được.
     Tôi cũng từng biết một số người vào phòng triển lãm tranh, ca tụng bất kỳ một bức tranh nào, mà lối vẽ hết sức cầu kỳ và bí hiểm. Họ không ngần ngại gì mà phát biểu rằng : lối vẽ tối tân nhất, là lập thể hay trừu tượng. Ngoài lập thể và trừu tượng ra đều là soàng hết. Vẽ gì mà dễ hiểu quá, và tầm thường. Họ đoán những hình này, hình nọ ở trong một bức họa lập thể hay trừu tượng. Và coi bức họa như một cuộc đánh đố giữa người vẽ tranh và người xem tranh. Hiểu về tranh như vậy cũng là nhầm lẫn nhưng dù sao cũng là những bộ óc ưa cải cách và tiến bộ.   
  Đành rằng cuộc đời đòi hỏi phải có sự tiến bộ, nhưng nghệ thuật hội họa thuộc phạm vi tình cảm, và ở địa hạt tình cảm thì không thể nói chuyện tiến hay lùi.  
   Tình yêu của những chàng trai ở đời Trần, đời Lý chắc cũng chẳng kém phần say đắm như ở thời đại nguyên tử của chúng la. Cảm xúc có thể cũng chỉ là một, có khác chăng là ở cách diễn tả. Mà cách diễn tả không bắt buộc phải theo một đường lối. Miễn sao đạt được tới đích.  
   Khi xem tranh, mà chỉ chú ý đến đề tài thì không khác gì kẻ muốn thưởng thức một tác phẩm về văn chương, mà chỉ nóng lòng xem tác giả sẽ kết thúc câu chuyện ra sao.     Cách thưởng thức một bức họa có đôi phần khác với cách thưởng thức một bản nhạc, một bài thơ hay một tác phẩm văn chương. Nghe một bản nhạc ta phải tuần tự nghe từng nốt đàn, từ khúc đầu đến phần chót, cuối cùng ta sẽ có một ý kiến về toàn bản.    
 Đọc một tác phẩm văn chương hay nghe ngâm một bài thơ cũng vậy, ta phải tuần tự đi vào từng chương mục, từng chi tiết. Tất cả hợp lại cho ta một kết luận về toàn thể. Thưởng thức một tác phẩm hội họa bao giờ ta cũng thu cả toàn thể tác phẩm trong một thoáng nhìn ở giây phút đầu. Cảm xúc đưa lại tuy nhanh chóng nhưng rất rõ rệt, hoặc là bức họa cho ta một cảm giác ghê sợ, buồn bã hay vui vẻ tưng bừng, v.v... Giây phút đó hoàn toàn là của cảm xúc, nó đi qua mau hay chậm tùy theo từng người. Sau đó, ta bình tĩnh và ta bắt đầu để ý đến từng chi tiết, ta băn khoăn về chỗ này, ta thú vị ở chỗ kia. Lúc đó là lúc lý trí đã bắt đầu góp phần vào cái việc xem tranh. Khi đã xem xong, ta quay lưng đi, nếu có ai hỏi chúng ta tả lại cảnh trong bức họa, chúng ta sẽ kể rằng đó là một bãi biển, hoặc là một cảnh rừng núi. Nhưng có một điều rất chắc chắn là không có thể nào chúng ta nhớ hết được tất cả mọi chi tiết trong bức họa. Nhưng thử hỏi : chúng ta nhớ hết tất cả chi tiết để làm gì, và có cần thiết hay không ? Khi quay lưng khỏi bức tranh thì trong đầu ta có một bức tranh khác ít chi tiết hơn, nhưng chẳng kém phần linh động và cũng là một cảnh núi rừng âm u, hoặc là biển cả mông mênh. Ở địa hạt văn chương há chẳng như vậy sao ? Vài dòng chữ có thể gợi lên cho bạn cả một đại dương mênh mông, náo nhiệt, nào có cần gì đến năm bảy trang giấy đầy đủ mọi chi tiết . Tại sao khi xem một bức tranh ta cứ đòi hỏi phải có chi tiết này, chi tiết kia. Chi tiết ví như những đồ nữ trang, có thể làm tăng vẻ đẹp cho người đeo và cũng có thể làm giảm vẻ đẹp đi, nếu không nói là có hại. Ngắm một người đẹp, mà chỉ chú ý đến đồ nữ trang thì kể cũng khả nghi.
     Bởi vậy khi thưởng thức một họa phẩm, chúng ta nên dẹp hết mọi thành kiến, mọi băn khoăn của lý trí. Để cho phần cảm xúc của ta làm việc tự do hơn. Thưởng thức một bức tranh không đòi hỏi đến sự hiểu biết kỹ thuật hội họa. Việc nghiên cứu một bức họa là phần của các người chuyên môn. Khi nghe máy vô tuyến truyền thanh, nếu bạn hiểu rõ những máy móc bộ phận trong máy đó thì càng hay, nhưng nếu bạn không hiểu rõ thì không phải vì thế mà bạn không nghe được, hay là nghe kém phần thú vị đi.  
   Một tác phẩm họa có thể tả lại một đồ vật, một phong cảnh, cũng có thể để diễn tả một tư tưởng, diễn đạt một tình cảm, nhưng cũng rất có thể không diễn tả một cái gì khác, ngoài sự băn khoăn về cái đẹp, mục đích duy nhất của nghệ thuật hội họa. Có thể lấy một trường hợp bức họa của Matisse làm thí dụ. Trong bức tranh "L'odalisque an tambourin" sáng tác năm 1956 [1] . Đó là bức họa một người đàn bà lõa thể ngồi trong một chiếc ghế bành, với dáng điệu kiểu cách, giữa một gian phòng màu sắc huy hoàng một cách rối loạn. Ở góc phòng, có một cái trống. Qua một khung cửa sổ người ta thấy một mảng trời. Không tượng trưng một hành động nào, không có đề tài, nếu có thì chỉ có ở cái tên họa sĩ đặt cho bức tranh, không có gì làm cho người ta rõ người đàn bà đó là một cung nữ. Người đàn bà khỏa thân trong một gian phòng, đó là một đề tài hết sức thông thường trong.hội họa. Nhưng ở đây họa sĩ Matisse không chú ý đến sự khỏa thân, hay ở chiếc ghế bành hoặc chiếc trống. Điều mà họa sĩ chú ý là việc xếp đặt màu sắc. Việc đó rất rõ ràng khi chúng ta quan sát bức họa.
Nude Sitting in an Armchair - Matisse   
  Ở trung tâm bức họa, Matisse đã dùng những màu rất nhạt khác hẳn với thói thường của ông. Những bóng tối trên hình khỏa thân là màu xám tím, những chỗ sáng trên thân thể người đàn bà là màu nâu rất nhạt. Những khoảng khác là đen hay xám với màu lơ nhạt hay tím nhạt. Tất cả những khoảng màu sắc trên, người đàn bà khỏa thân họp thành một mảng màu nhàn nhạt nằm ở trung tâm bức họa. Xung quanh trung tâm điểm ấy, biểu diễn một vũ điệu của những màu sắc huy hoàng. Màu đỏ tấm thảm, màu xanh của bức tường, những chấm vàng ở sọc ghế, tất cả được tạo nên quý giá chiếu sáng như màu sắc của những viên kim cương ngọc bích. Hình thể đều mở rộng không có đường biên giới. Màu sắc xâm chiếm bức họa không đếm xỉa gì đến hình thể, đường nét, tuy vậy vẫn không quên phần hòa hợp. Hình thù bàn tay và bàn chân của người đàn bà chỉ là những chấm màu hết sức sơ sài, họa sĩ không cố ý diễn tả bàn chân hay bàn tay nhưng đã cho nó màu sắc để nó có thể dung hoà với toàn thể các màu khác. 
    Nhìn người đàn bà khỏa thân chúng ta cũng phải công nhận rằng thực quả Matisse đã có một sự hiểu biết rất sâu sắc về hình thể, và đồng thời cũng có một kinh nghiệm vững chắc về sự nghiên cứu những dáng điệu của người khỏa thân. Nhưng tất cả sự hiểu biết đó ông khéo gói ghém dưới những nét vẽ rất đơn giản và có vẻ như khờ khạo. Tạo thành một hình ảnh ở trong một hình ảnh. Con người khỏa thân mơ hồ như hình dáng Liêu trai. Mượn thực tế để rồi tách rời khỏi thế giới thực tế, họa sĩ Matisse dẫn dắt người xem vào một thế giới kỳ lạ, ảo huyền của những chuyện thần thoại, ở trong đó sự giàu có, sang trọng, huy hoàng của màu sắc đã khéo xếp đặt điều hoà khiến cho chúng ta, khi ngắm tranh, có một kỳ thú không kể xiết. Nhưng chỉ có thế thôi, sau khi xem tranh chúng ta cũng chẳng có một băn khoăn gì, hay một tư tưởng gì ở bức tranh đưa lại cho chúng ta ngoài một niềm hoan lạc.  
   Matisse cũng đã muốn như vậy. Ta hãy nghe ông nói : "Tôi diễn tả một quãng không gian và những vật trong đó như là trước mặt tôi chỉ là bầu trời và mặt bể, nghĩa là hết sức giản dị. Tôi vẽ không khó khăn chút nào, vì mọi sự đến trong lúc sáng tác một cách rất tự nhiên. Tôi chỉ lo ghi lại những cảm xúc. Cái điều khó khăn nhất cho các họa sĩ trong công việc sáng tác là không làm chủ nổi cảm xúc của mình vì lý trí đánh lạc mất hướng. Lý trí chỉ có chỗ dùng để kiểm soát lại khi đã hoàn thành xong tác phẩm." 
    Về kỹ thuật, Matisse viết : "Khi tôi vẽ một cảnh trong nhà, trước mặt tôi là một tủ đứng, tôi có cảm giác đó là một màu đỏ, tôi đưa một màu đỏ hợp với ý muốn và vẽ lên vải. Từ màu đỏ ấy đến màu trắng của bức vải nẩy lên một sự hòa hợp. Rồi bên cạnh màu đỏ, tôi vẽ thêm màu xanh của bức tường, và màu vàng của nền nhà. Màu xanh, màu vàng ấy với màu trắng của bức vải cũng vẫn cần đến một sự liên hệ mà tôi mong muốn. Nhưng theo đà tiến triển của sự sáng tác, dần dần các màu sắc sẽ giảm bớt sự liên hệ với nhau. Lúc ấy, tôi phải dùng đến một vài đường nét hoặc màu sắc phụ thuộc để gây lại thăng bằng và điều hòa, mà tránh cho các màu sắc khỏi đối trọi lẫn nhau. Đôi khi phải thay đổi lại một số màu sắc chính của bức họa."
Về nội dung, Matisse đã viết : "Cái điều mà tôi mong ước nhất là một thứ nghệ thuật êm dịu và điều hòa không có những đề tài cầu kỳ và những nội dung làm mệt óc. Một thứ gì, tựa như một chiếc ghế bành, giúp cho những ai mệt mỏi một sự thoải mái dễ chịu."  
   Họa sĩ Matisse có đi quá trớn khi cho rằng nghệ thuật hội họa chỉ có công dụng như một chiếc ghế bành hay không ? Tôi tưởng rằng : sự thành thực của họa sĩ chỉ đáng khen ngợi. Đó là lý tưởng của ông và những tác phẩm của ông chứng tỏ sự thành công của ông với lý tưởng đó. Riêng tôi, tôi nhận thấy ở một số tác phẩm của ông, một nụ cười rất hồn nhiên nhưng dù sao cũng là sự hồn nhiên của một triết nhân họa sĩ.  
   Khi bước chân vào phòng triển lãm về hội họa, tôi biết chắc có rất nhiều người băn khoăn và tự hỏi : "Không biết bức nào là đẹp ? Bức nào là xấu ? Mình thú bức tranh này có đúng hay không, hay là một sự nhầm lẫn". Có thể trả lời rằng : "Bạn thích bức nào, là bức ấy đẹp nhất đối với bạn ; còn không phải vì ý thích của bạn mà bức họa sẽ được tăng thêm giá trị nghệ thuật hay giảm sút. Nhưng điều ưa thích là quyền của bạn, tại sao bạn không thành thực với ý thích của mình ? Đấy mới chỉ là nhận xét cái đẹp, cái xấu của bức họa thôi. Chắc có nhiều bạn sẽ thắc mắc hơn khi có ý định mua một bức tranh. Các bạn thắc mắc những gì ? Trước hết là ngại rằng bức tranh có xứng đáng với món tiền bỏ ra mua không ? Hai là khi treo ở nhà nếu lỡ ra bức họa tồi thực thì bạn bè sẽ có ý nghĩ về chủ nhân như thế nào ? Tôi đã nghe một anh bạn giải đáp như sau : điểm thứ nhất, mua một ý thích không bao giờ sợ đắt cả. Về điểm thứ hai : bạn bè sẽ nghĩ rằng : chủ nhân và tác giả rất có thể là hai người bạn thân. Về phần tôi thì tôi nghĩ rằng : mọi vấn đề cần phải có sự thành thực. Kẻ sáng tác phải thành thực thì người xem và mua tranh tại sao lại không thành thực làm theo sự ưa thích của mình. Còn về trình độ thưởng thức nếu ta muốn được sâu sắc, tế nhị hơn thì đó là một việc đòi hỏi sự học hỏi, trau dồi không ngừng và lâu dài về mọi mặt trong địa hạt văn nghệ ; chứ không thể với việc có sẵn một vài "mánh khóe" ở trong túi là được. Tiếc rằng ở nước ta chưa đặt thành vấn đề "giáo dục về thẩm mỹ cho nhân dân". Nghệ sĩ với điều kiện hẹp hòi, với phương tiện thiếu thốn của mình không thể đứng riêng mà làm nghệ thuật cho có hiệu quả được. Việc đó đòi hỏi sự hiểu biết và thiện chí của chính quyền. Và tất nhiên là một bổn phận của nhà nước trong muôn ngàn bổn phận khác. Trong lúc chờ đợi chúng ta hãy tự kiếm lấy phương tiện.

Ông lão và hoàng hôn..

Lâu lắm rồi, ba tôi có đọc bài thơ bằng tiếng Pháp: ông lão và hoàng hôn- vâng , tuổi ông lão là hoàng hôn của cuộc đời và hoàng hôn là lúc sắp kết thúc một ngày

Một ông lão ngồi bên tảng đá, nhìn trời chiều- Ánh tà dương sắp tắt cũng như cuộc đời sắp tắt- Một ngày trôi đi là để ngày khác tiếp nối- còn cuộc đời của chính con người thì sao ? Chẳng ai biết, cho nên tôi vô cùng ngưỡng mộ tư tưởng thật đơn giản mà vĩ đại như 4 câu sau của Bùi Giáng

Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại
Tôi phải đi dù chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian này mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu



chỉ 4 câu đó nếu mà có thời giờ và điều kiện cho phép, người ta có thể tán ra không biết bao nhiêu ý tưởng

Khi các đệ tử của Khổng Tử hỏi: Thưa thầy, chết rồi người ta đi đâu?
Khổng Tử trả lời : Sống còn chưa biết- huống hồ là chết !

Nói thế quá đơn giản- nhưng không phải vậy- vì có thể đụng chạm nặng nề đến các tư tưởng tôn giáo, nhân loại đã đổ không biết bao nhiêu máu vì các ý thức hệ và tư tưởng tôn giáo- đa số các tôn giáo chính cho rằng có đời sau và sự thưởng phạt, hay có 1 cõi Nát bàn không sanh không diệt không buồn không vui

Nhưng Bùi Giáng , một gã thư sinh thi túy khật khưỡng lại hụych toẹt :
Tôi phải đi dù chưa biết đi đâu

Thâm thúy thật ! Vì các tôn giáo bắt buộc dựa trên cơ sở niềm tin- chứ nếu chắc chắn thì đâu cần niềm tin. Lấy gì để cấm được sự tự do trong tư tưởng nhất là tự do nghi ngờ về những điều đáng ngờ- Nghi ngờ là trưòng học của chân lý- nhưng mà thôi- Bùi Giáng đã nói tiếp- cái lý do mà ông thương tiếc trần gian này mãi mãi chỉ vì ở nơi đây có đủ vui sầu

Công lực ngàn cân mới tung ra chưởng quá hớp như thế - người ta nói nhiều đến Thiên đàng có đầy đủ Tiên nga xinh đẹp múa hát với những dòng sông ngào ngạt thơm hương hoa trái và hàng tỷ hàng tỷ thứ bồng lai tiên cảnh-
----------------------------------------------------

"Các nhà thần học chỉ lo đến cứu rỗi mà quan tâm rất ít tới hạnh phúc, đến nỗi khi bàn đến tương lai chỉ có thể trỏ cho chúng ta một cảnh thiên đường mơ hồ, và nếu chúng ta hỏi lên Thiên đường con người sẽ làm gì, hạnh phúc trên đó sẽ ra sao? thì họ trả lời bằng những ý đổi rất hoang mang, chẳng hạn trên Thiên đường sẽ có đầy đủ tất cả, có các Thiên Thần ca hát, sống sung sướng không phải làm lụng vất vả.

Tất nhiên, trên Thiên đường phải linh động hơn, hấp dẫn hơn mới lôi cuốn chúng ta bỏ cái kiếp trần này hướng về nó. Dại gì mà bỏ mồi bắt bóng. Khi tôi tới một nơi mà người ta trả lời một cách mơ hồ thì thà tôi ở nhà còn sướng hơn.

Lên được Thiên đường rồi (tất nhiên là phải qua một quá trình rất khó khăn,... gian khổ), chúng ta còn phải gắng sức đạt tới sự toàn thiện nữa không? ( Tôi tin chắc rằng những người tin ở sự tiến bộ, ở sự gắng sức sẽ bảo là có).

Nhưng chúng ta đã toàn thiện rồi mà( có vậy mới được lên Thiên đàng) thì làm sao còn toàn thiện thêm nữa được? Hay là chúng ta sẽ dược ở không và dạo chơi? Nếu vậy thì sao không tập ở không và dạo chơi ngay từ dưới trần này đi ?"


Bởi vậy cái vui cái buồn ở ngay chính trần gian này, chính là một thứ Thiên đường thực, tổng diễn tập cho một Thiên đàng nếu có đời sau 

Còn quá nhiều để nói về cái vui cái buồn và còn quá ít để hiểu thế nào là sống đủ vui buồn- xin tạm ngưng bằng tư tưởng : - một tiếng khóc chào đời - một giọt lệ của khổ đau và hạnh phúc - một lần đi mãi không ...biết đi về đâu.Thế là đã sống qua một đời người trong ..vũ trụ

Nếu vũ trụ có 1 điều để nói có lẽ đa số chúng ta sẽ trả lời, đó là tình yêu
Nhưng nếu có 2 điều , thì điều thứ hai sẽ là gì ? 

NHỮNG ĐIỀU KHÔNG ĐÁNG BẬN TÂM.


Tựa đề là những điều không đáng bận tâm nhưng nội dung tích cực hơn, chủ yếu xoay quanh những điều nên làm trong cuộc sống, đây cũng là lời khuyên của Hazeem về sự tập trung vào những suy nghĩ lạc quan giúp ta rất nhiều trong cuộc sống.

1. Đừng trút giận lên người khác : chấp nhận mỗi người đều có lúc xuống tinh thần, không nên làm trầm trọng hóa vấn đề và trút nỗi bực dọc lên người khác, điều này chỉ khiến cho tình hình trầm trọng thêm và gia tăng sự bực mình ; thay vào đó, hãy dựa vào bạn bè để xua đi sự khó chịu và lấy lại vui vẻ.

2. Đừng bận tâm đến sự đổ vỡ: chấp nhận sự đổ vỡ như một phần không thể thíếu của cuộc sống, không phải ai cũng lấy được người đầu tiên mình yêu, bạn có thể cũng không phải là một ngoại lệ. Thay vì bực tức, hãy nghĩ đến tương lai, làm một việc gì đó có ích cho bản thân, nỗi buồn sẽ trôi qua và bạn lại có một tình yêu mới.

3. Tránh chữ "biết rồi" khi người khác đang nói: nó giống như "Tôi biết rồi, anh im đi ! ", đây là một cách dập tắt hứng khởi của người đang nói và đào một hố sâu ngăn cách giữa hai người (ta hãy tưởng tượng khi mình định nói với ai một chuyện thì được ném vào mặt "Biết rồi !"). Thay vào đó, hãy lắng nghe một cách vui vẻ vì người đó cũng đồng ý với mình hoặc cũng biết điều mình biết, và cùng nói với chuyện với họ về vấn đề chung này.

4. Kiểm tra lại những điều kì cục: "tôi có thể làm tất cả hài lòng", đó là một trong những điều kì cục. Cho dù ta có đối xử tốt với tất cả mọi người thì cũng không có nghĩa là mọi người đều sẽ đối xử tốt lại với ta ( hazeem: bạn là người ăn chay không có nghĩa là con bò sẽ không húc vào bạn ). Thay vào đó, hãy vui vẻ với những người đối xử tốt lại với ta và làm đẹp thêm tình bạn đó; chấp nhận những người dửng dưng với những hành động tốt của ta, xem đó không phải là đối tượng để kết bạn.

5. Tập thiền như một cách lấy lại tinh thần: con người ai cũng không tránh khỏi những suy nghĩ dài vô tận, những lo âu về công việc, về bạn bè và cả về bản thân...nếu ta không biết dừng những suy nghĩ này lại thì bộ óc của ta sẽ quá tải và BOOM, ta sẽ bị stress, mọi chuyện sẽ càng rối tung lên. Thiền sẽ là một cách rất hay mà bất cứ ai cũng có thể áp dụng được để giảm tải cho bộ óc. Ngồi ở một nơi thật yên tĩnh, đừng suy nghĩ đến bất cứ một chuyện gì và hãy thở thật sâu, ta sẽ thấy dễ chịu và đỡ căng thẳng hơn. Cuộc sống sẽ trở nên thoải mái và đầy niềm vui.

6. Đừng trở thành người bới lông tìm vết: đây là điều dễ làm và dễ gặp nhất ở mỗi người, luôn tập trung vào những sai sót, khuyết điểm của người khác và của chính bản thân, cường điệu những sai sót này lên bằng cách chê bai và ca thán...Khi đó ta sẽ luôn cau có và khó chịu và có một niềm vui ảo tưởng khi tìm ra một điểm yếu của người khác. Thay vào đó, chấp nhận những khuyết điểm đó như một phần không thể thiếu của mỗi người, tập trung vào những điều tốt của họ cũng như của bản thân ta; nếu như đó là một người ta chưa tìm thấy điểm tốt hoặc (có thể) không có điểm tốt (đối với ta) thì đó hiển nhiên là người không phải để ta bận tâm.

7. Cẩn thận khi chọn chiến trường: ai cũng có những chiến trường của riêng mình, hãy suy nghĩ thật kĩ về tầm quan trọng của chiến trường trước khi chiến đấu, tránh những chiến trường không quan trọng có thể làm ta vừa tốn sức, vừa mất đi hòa khí. Tốt nhất là cho điểm theo thang điểm 10 cho từng chiến trường, nơi nào được chấm điểm từ 5 trở xuống thì không nên mắc kẹt vào . Điều này sẽ giúp ta tránh những căng thẳng trong cuộc sống và giải quyết công việc có hiệu quả hơn.

8. Chấp nhận lỗi lầm của mình: ta sẽ rất bực nếu một người bạn cứ chối trong khi lỗi của họ đã rõ. Đáng buồn, điều này xảy ra rất thường xuyên, con người có thể thấy lỗi lầm của người khác một cách dễ dàng nhưng ít khi chấp nhận lỗi lầm của mình. Khi ta không biết bơi thì đi học bơi, không thể ngồi nhà để người khác không biết điều đó. Nếu ta biết chấp nhận lỗi của mình, ta sẽ mau tiến bộ hơn và càng được mọi người yêu quý.

9. Vui vẻ vì người khác: bạn có thấy vui khi bạn của bạn gặp chuyện vui ? Nếu câu trả lời là có, xin chúc mừng, bạn đã có một nguồn dinh dưỡng rất quý cho cuộc sống hạnh phúc của bản thân. Nếu ta biết vui với niềm vui của người khác, ta đã làm lợi cho chính bản thân, có thêm niềm vui và làm ấm thêm tình bạn, trên hết, ta đã góp phần vào một thế giới cùng vui vẻ.

10. Hỏi người thân của bạn một cách chân thành "Điểm yếu của tôi là gì ?": nghe những điểm yếu của ta từ miệng người khác không làm cho ta xấu hổ, vì có nói ra hay không thì họ cũng đã nhận ra điều đó, và bây giờ ta lắng nghe điều đó là có ích cho chính ta, một mặt biết được những ý kiến khách quan về bản thân để sửa đổi, mặt khác giúp cho người khác biết ta là một con người cởi mở, sẵn sàng tiếp thu ý kiến của người khác, khiến cho tình bạn cũng như tình cảm được bền lâu.

11. Chấp nhận sự buồn tẻ : điều này có vẻ trái với xu hướng hiện đại, nhưng không, sự buồn tẻ ở đây có nghĩa là không máy vi tính, không điện thoại di động, không tivi, không trò chơi điện tử...những tiện nghi này có làm cho chúng ta hào hứng nhưng nếu quá phụ thuộc vào chúng sẽ dẫn đến chúng ta mất dần đời sống nội tâm, không biết làm gì nếu tách ra khỏi những thứ đó. Chấp nhận sự buồn tẻ không có nghĩa là dừng làm việc hoặc ngừng phấn đấu, mà là hài lòng với một khoảng trống và một chút tĩnh lặng.

12. Đừng để tâm trạng bực bội tác động đến mình: đây là điều rất quan trọng, khi xuống tinh thần, chúng ta dễ chán nản, kéo theo sự bực bội và những hành động thiếu suy nghĩ...điều này có thể tránh được khi ta bình tĩnh suy xét sự việc, tầm quan trọng của nó, mức độ nghiêm trọng và hướng giải quyết...Lúc này, kiên nhẫn chính là chìa khóa cho sự thành công.
Bài tập minh họa: ngồi một mình ở nơi yên tĩnh, nhắm mắt lại:
- thả lỏng người, nghĩ về một những chuyện tốt đẹp nhất bạn đã trải qua hoặc nghỉ về những con người bạn yêu mến nhất, thả mình vào những cảm giác vui vẻ đó và nở một nụ cười thật tươi.
- nghĩ về những chuyện khó khăn nhất đã từng xảy ra đối với bạn, về những người mà bạn không thích, những sự bực bội họ đã gây ra đối với bạn, chìm vào những cảm xúc khó chịu này trong vài phút.
Bạn thấy sao ? Cũng là chính bản thân ta, cũng là nơi ấy, cũng là chưa có chuyện gì xảy ra, ta có thể hòa mình một cách thoải mái vào những cảm giác dễ chịu hoặc khó chịu với những ý nghĩ bực bội; tất cả phụ thuộc vào chính bản thân ta và cách ta nhìn nhận sự việc.

13. Cũng đừng để tâm trạng bực bội của người khác tác động lên mình: khi những người xung quanh ta xuống tinh thần, họ sẽ bộc lộ điều đó ra, chán nản, cái kỉnh, quát tháo...Ta dễ dàng bị cuốn theo những hành động của họ, cũng chán nản, quát tháo lại...Thay vào đó, nên hiểu và chấp nhận rằng ai cũng có lúc xuống tinh thần, có thể ta không thích cách họ làm nhưng chỉ cần hiểu điều này thì ta dễ cư xử hơn.

14. Chơi thể thao: có lẽ không cần nói nhiều ở lời khuyên này, ai cũng biết thể thao có nhiều ích lợi : cả thể chất lẫn tinh thần, có một thân hình đẹp và sức khỏe tốt, tinh thần thoải mái. Rất tuyệt !!!

15. Viết ra giấy: viết ra suy nghĩ của mình một cách tự nhiên sẽ làm cho ta thấy dễ chịu hơn nhiều so với những suy nghĩ mông lung, lan man trong đầu, viết ra giúp ta khẳng định cảm giác của mình một cách rõ ràng, tránh được những hành động vội vàng thiếu suy nghĩ.
Bài tập minh họa: khi đứng trước một quyết định, hãy viết ra giấy, một cột viết lợi ích và một cột viết về cái hại, đối chiếu hai cái,bạn sẽ ra được một quyết định hợp lý, tránh tốn thời gian do dự, lưỡng lự.

16. Đừng chờ đợi cuộc sống dễ dàng hay không hề có rắc rối : bạn sẽ nói "Dĩ nhiên rồi !", nhưng không, điều đáng buồn là đa số chúng ta biết điều này nhưng không thực hiện được, ta bực khi chiếc máy vi tính bị hư (hoặc mạng TTVN gặp trục trặc), ta bực khi người khác cư xử khác với những gì ta muốn. Ta bận tâm bởi những chuyện nhỏ nhặt mà quên rằng chúng ta đã biết rõ những điều đó là hoàn toàn hợp lý. Dĩ nhiên, chấp nhận những khó khăn đó và bình tĩnh giải quyết sự việc vẫn tốt hơn là tốn thời gian ngồi bực.

17. Thể hiện lòng nhiệt tình: người nhiệt tình sẽ có cơ hội thành công lớn hơn người biết nghĩ nhưng không dám làm (dĩ nhiên). Có thể ta không giỏi nhưng chính sự nhiệt tình sẽ cuốn hút mọi người chú ý và giúp đỡ ta, sự nhiệt tình sẽ giúp ta vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, sự nhiệt tình tạo nguồn cảm hứng và lòng hăng say trong công việc. Nói tóm lại, sự nhiệt tình đem đến thành công.

18. Tìm thấy thanh thản trong sự cho đi : không có cảm giác nào giống như cảm giác thoải mái khi ta vừa làm một việc gì tốt cho ai đó, cho dù người đó có cảm ơn ta hay không. Trở thành một người tốt, không dễ tí nào, nhưng sẽ rất vui, một niềm vui đặc biệt của sự cho đi, từ niềm vui này sẽ có thêm một niềm vui khác, niềm vui của người được ta giúp đỡ (niềm vui này bất cứ ai trong chúng ta đều đả từng trải qua). Tất cả cùng vui và chẳng ai vui, bạn chọn cái nào ?

19. Làm mới bản thân: làm mới bản thân sẽ giúp ta thêm thích thú trước công việc, tránh sự nhàm chán dễ gặp, nâng cao năng suất...blah..blah..blah...Mỗi ngày bỏ ra một thời gian nhất định để đọc một cuốn sách hay, sắp xếp lại nhà cửa hoặc nơi làm việc, làm những việc bạn ít khi làm hoặc chưa làm bao giờ...blah..blah...blah...Đúng vậy, có rất nhiều cách để làm mới bản thân, chọn cho mình một cách và bạn sẽ thấy rất hay.

20.Hãy chuẩn bị từ sớm : lại một lời khuyên kiểu ai-cũng-biết, nhưng, hầu hết, ai-cũng-không-làm. Nên nhớ lại những lần chúng ta vội vã làm một việc mà trước đó chúng ta có rất nhiều thời gian để làm. Những lý do thường được đưa ra là : "Tôi không có thời gian", "Tôi rất bận", "Tôi gặp một số khó khăn","Tôi rất...". Chúng ta nghĩ rằng mình là nạn nhân và chấp nhận điều đó để luôn luôn ở trong sự vội vàng, căng thẳng. Thay vào đó, hãy tự tin rằng mình có thể kiểm soát được thời gian của mình, bằng cách tạo ra một thời gian biểu hợp lý, ta chẳng cần phải tạo ra nhiều lý do để biện minh cho hành động của mình.

21. Tránh cái bẫy 90-10 :
VD minh họa 1 : nếu ta được một người đưa cho một tờ giấy trắng có một vết mực trên đó. Ta sẽ nghĩ gì nhỉ ? "Ồ, có một vết mực !", chính là ta đã hoàn toàn quên đi vết mực đó hoàn toàn nhỏ nhoi trong một tờ giấy phần ( rất rất ) lớn trắng tinh.
Điều này có nghĩa gì ? Đó chính là quy luật 90-10, chúng ta thường chú trọng và quan tâm vào 10% tồi tệ và ít để ý đến 90% điều tốt đẹp kia, hoặc ít nhất để 10% điều tồi tệ ảnh hưởng đến suy nghĩ của ta.
VD minh họa 2 : nếu ta phải tiếp 10 người khách, 9 người nói chuyện rất vui và thú vị, còn một người cứ thích cãi nhau và làm ta bực bội. Thế là, nếu người khác hỏi ta về buổi tiếp khách , ta sẽ trả lời :" Không vui lắm, có một người cứ thích cãi lại và luôn làm tôi bực !!! ". Hiếm người sẽ trả lời :" Hôm đó thật tuyệt, hầu như mọi người đều nói chuyện rất vui và tôi thật sự thích thú !"
Nói tóm lại, ta sẽ tận hưởng cuộc sống một cách thú vị hơn nếu ta chú ý vào những điều tốt đẹp và ít để tâm đến những chuyện nhỏ làm ta không vui.

22.Không bận tâm đến những việc thật sự nhỏ nhặt: cuộc sống đầy những rắc rối, nếu chúng ta không biết cách bỏ qua những rắc rối, những chuyện nhỏ nhặt đời thường, ta sẽ luôn bị ám ảnh bởi những khó khăn, luôn cảm thấy nặng nề, bị bao quanh bởi nhiều vấn đề có vẻ như thật to tát. Thay vào đó, nên bỏ đi thói quen quan trọng hóa vấn đề, biết chọn chiến trường (mục 7), không nên bới lông tìm vết (mục 6) , thư giãn (mục 5, 9 , 14, 19). Chúc bạn thành công !

23.Đừng giữ nỗi đau trong lòng: nhiều người nghĩ rằng :"Tôi không sao, tôi là một người mạnh mẽ, tôi có thể giải quyết được vấn đề, tôi không cần ai giúp đỡ cả" , hoặc "Tôi không dám nói cho họ biết, họ sẽ không quan tâm, họ sẽ làm tôi mắc cỡ, họ sẽ chẳng giải quyết được gì" hoặc thậm chí có người cố giữ nỗi đau trong lòng và cứ chìm đắm trong những suy nghĩ buồn chán, tuyệt vọng.
Thay vào đó, hãy nói cho bạn của ta biết khi ta gặp chuyện buồn, có thể ta sẽ cần giúp đỡ, có thể ta không cần, nhưng ít nhất ta cũng đã nói ra được những điều ta suy nghĩ, nói ra được sẽ giúp ta giảm đi nỗi buồn, và cũng là cơ hội để ta xem xét lại mức độ nghiêm trọng của nó, tránh chìm trong những suy nghĩ mông lung.
Hoặc, ta có thể viết ra những suy nghĩ của mình, đây là phương pháp giảm đau khá nhanh chóng và hiệu quả cho những ai không có được người bạn đáng tin cậy hoặc những ai e thẹn chuyện nói ra. Khi viết ra, ta sẽ có thêm thời gian suy nghĩ và đủ chín chắn để nhìn nhận sự việc. (mục 15, bài tập minh họa )

24.Đừng đánh giá thấp bản thân:
VD minh họa: người ta cho một con bọ gì đó (hazeem chẳng nhớ là con gì ^_^) vào trong một cái hộp và đậy nắp lại; khi con bọ nhảy lên, nó luôn đụng phải cái hộp, luôn luôn. Sau đó, ta mở nắp hộp ra, ta thấy có thể dễ dàng thấy chú bọ này vẫn nhảy đến độ cao ngang bằng với cái nắp hộp, mặc dù lúc trước chú có thể dễ dàng nhảy cao hơn nhiều.
Điều đáng buồn ở đây là chúng ta có nhiều người lâm vào trường hợp giống chú bọ ở trên: gặp phải khó khăn -> không giải quyết được khó khăn , khi điều này xảy ra thường xuyên hơn, chúng ta sẽ nhụt chí, chán nản, không tin vào bản thân, tự đánh thấp mình -> cũng chính là hạ thấp khả năng thành công của bản thân.
Một điều ta không nhận ra : không giải quyết được vấn đề không phải là do ta không có năng lực, chính xác là do ta tiếp cận vấn đề chưa đúng cách , dẫn đến hành động thiếu chính xác. Điều này có thể sửa được khi ta có nhiều kinh nghiệm hơn, biết được nhiều phương pháp tiếp cận vấn đề hơn.
Nói tóm lại, không có gì nguy hiểm bằng tự đánh giá thấp bản thân, qua đó, ta đã tước đi cơ hội thành công của chính mình. Thay vào đó, sự tự tin sẽ là bầu nhiệt huyết giúp ta đứng vững trước khó khăn và nhanh chóng tìm được hướng giải quyết.
(Chú thích : mục 24 này hazeem chỉ viết đầu đề giống sách nhưng nội dung hoàn toàn do hazeem tự nghĩ ra, thành thật xin lỗi tác giả - tác giả là người nước nào, tên gì không thấy viết trong sách mới bực chứ )

25.Cũng đừng quá đánh giá bản thân quá cao: mục này cũng do hazeem nghĩ ra (đi kèm với mục 24 ở trên). Nội dung của mục này có lẽ nhiều người cũng đã biết, những đối tượng chính của mục này nếu đọc thấy tiêu đề và chịu khó bỏ một ít thời gian suy nghĩ thì có lẽ sẽ có những ý nghĩ hay hơn những suy nghĩ của hazeem. Vì thế, mong rằng bạn sẽ dừng lại ở đây và suy nghĩ...thật kĩ...thật sâu...



26. Tạo ấn tượng đầu tiên tốt đẹp:Nếu ta tạo được một ấn tượng tốt lúc ban đầu, ta sẽ khỏi phải tốn rất nhiều thời gian để "làm lại", để thay đổi cái định kiến giành cho mình, mà điều này quả thật rất khó khăn. Nếu ta không quen với việc tạo một ấn tượng tốt, ta đã tước đi phần nào sự thành công của chính bản thân; bởi vì ta đã không cởi mở, không khiến cho người khác thích thú, không làm cho họ nghĩ tốt về mình...nói tóm lại, một cách thực dụng: nên bỏ ra một ít thời gian, một ít công sức để gây cho người ta một thiện cảm ngay từ lần đầu gặp mặt, ta sẽ có thêm nhiều cơ hội đạt được những lợi ích chính ta cũng không ngờ trước, các mối quan hệ tốt đẹp luôn cần thiết trong mọi xã hội.

27. Dám sống có đạo đức:Phần này hơi mô phạm một tí:
Sống có đạo đức là sống chân thật với lòng mình, không dối trá, tôn trọng các đạo lý...Nếu ta dám sống có đạo đức, ta không phải lo âu, phiền muộn về những việc làm không tốt của mình; cuộc sống đối với ta thật là dễ chịu, thoải mái, không phải lo xem người khác nghĩ gì về mình vì ta biết chắc rằng mình đã không làm điều gì sai, việc này quả thật là một trở ngại lớn cho nhiều thanh niên, luôn cố gắng điều chỉnh hành động của mình để làm vui lòng người khác, luôn lo lắng xem hành động như vậy thì đã được chưa...dẫn đến căng thẳng thường trực trong nội tâm...đến khi những căng thẳng này nổ tung, ta mặc kệ, không cần biết người khác nghĩ gì, ta từ bỏ hết tất cả, làm bất cứ điều gì mình thích để giải tỏa căng thẳng, cho dù điều đó là đúng hay sai (dĩ nhiên phần nhiều là sai). Thay vào đó, hãy luôn sống đạo đức, không nên chăm chăm vào những lợi ích của bản thân, nên hướng đến những điều tốt đẹp của đạo lý và làm theo những điều đó, những lợi ích sẽ tự đến với chúng ta.

28. Dành thời giờ để ngắm bình mình lên: Có bạn sẽ cho rằng đây là một lời khuyên buồn cười (nghe cứ như là nhà thơ hay một nghệ sĩ nào đó) !!!
Không phải là hazeem chỉ khuyên bạn dậy sớm (một mission impossible đối với nhiều bạn ^_^ ) để ngắm mặt trời lên; lời khuyên ở đây là: bỏ ra một chút ít thời gian để tận hưởng những cảnh đẹp của cuộc sống và của thiên nhiên. Làm được điều này, ta có được những phút giây tĩnh tâm hiếm có trong một cuộc sống bận rộn, có được những lúc thanh bình, thoải mái thật quý giá. Hãy tưởng tượng, những lúc mệt mỏi, ta hít một hơi thật dài, ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, từng đám mây nhỏ trôi qua, thật nhẹ nhàng, thật tĩnh lặng....hoặc, một bầu trời đêm thăm thẳm, một ông trăng sáng tròn vành vạnh, những vì sao lung linh như đang nhấp nháy mắt mỉm cười với ta. Thật tuyệt vời, những điều đẹp đẽ quý giá ấy luôn ở cạnh ta, tại sao ta lại không tận hưởng chúng, để cuộc sống thêm hạnh phúc, bớt đi những bực bội, phiền muộn... Đó sẽ là một cảm giác tuyệt vời.

29. Đọc tối thiểu tám trang một ngày:Việc đọc ở đây không đề cập đến đọc trong những cuốn sách giáo khoa, những sách ta học thêm theo chương trình trên trường hoặc công việc, không phải những tạp chí, không phải những trang web. Đọc ở đây có thể là đọc những cuốn sách hỗ trợ cho bạn về một mặt nào đó, hoặc đơn thuần chỉ là giải trí.
Đọc sách , là một thói quen thật sự bổ ích, đó vừa là một cách giải trí, vừa là một cách học hỏi rất tuyệt. Nó có ưu điểm hơn hẳn về sức khỏe và niềm yêu thích khi so với đọc trên máy tính. Khi ta đọc càng nhiều, ta càng thích thú.
Số trang sách tối thiểu không phải là một chuẩn mực bắt buộc phải tuân theo, ở đây, hazeem muốn nói đến thói quen đọc sách và việc đọc đều đặn. Làm một việc gì đó đều đặn, lợi ích của nó, dĩ nhiên, ai cũng đã biết rõ, hazeem không phải nói thêm nhiều. Điều chính yếu , là ta phải làm được việc đó, bằng cách làm hằng ngày, ta sẽ có được niềm vui thích, có được cảm hứng , tiếp tục đọc nhiều , đọc nhiều, càng thu được nhiều kiến thức quý báu cho cuộc sống.
Lời khuyên: bạn nên đọc nhiều cuốn sách viết về nhiều lĩnh vực khác nhau, để khi bạn mệt mỏi hoặc cảm thấy chán khi đọc một cuốn sách, bạn lại có thể đọc một cuốn sách khác, niềm vui vẫn được giữ gìn.

30. Tận hưởng sức khỏe mạnh mẽ:Ai cũng biết rõ về tầm quan trọng và sức mạnh của việc có một sức khỏe tốt. Nhưng điều này không thể hiện ra một cách rõ ràng cho đến khi chúng ta bị yếu đi. Thay vì hối hận, hoặc thay vì cảm thấy bình thường, tại sao ta không làm một cái gì đó để cảm thấy thật tuyệt vời, thật khỏe mạnh. Cái gì đó, ở đây có nghĩa là: ăn uống điều độ, làm việc nghỉ ngơi hợp lý, chơi thể thao, gặp gỡ bạn bè...đó là những thứ cần thiết cho cả sức khỏe thể chất lẫn tâm hồn. Dĩ nhiên, đôi lúc cũng có những ngoại lệ, quá cứng nhắc cũng không phải là một điều tốt cho tinh thần...điều quan trọng là biết kiểm soát những ngoại lệ đó không trở thành phóng túng, trở thành một thói quen, khi đó, việc sửa đổi quả là một cực hình, nhưng tất nhiên, vẫn tốt hơn là không chịu thay đổi.
Nên làm bất cứ điều gì ta biết là tốt đẹp cho bản thân và không làm hại đến người khác. Ta sẽ có được một cơ thể cường tráng trong một đầu óc minh mẫn. Ta sẽ có sinh lực và năng lượng vô bờ bến, những chuyện vặt vãnh sẽ không làm ảnh hưởng đến ta nữa.

Những lời khuyên trong chuyên mục này thật sự hữu ích cho tất cả mọi người, nhất là đối với những ai chưa biết, hoặc chưa để ý; đối với những bạn đã biết rồi thì những lời khuyên này vẫn có tác dụng to lớn, chúng nhắc lại những điều bạn đã lãng quên, không chú ý đến nữa. Để cuộc sống trở nên dễ dàng hơn và tốt đẹp hơn.
Vì vậy , hazeem mong rằng những lời khuyên này là một món quà có ý nghĩa nhân dịp Xuân đến giành cho tất cả mọi người, món quà này sẽ càng mang nhiều ý nghĩa hơn nữa nếu bạn đem tặng lại cho những người thân , những người bạn của bạn...họ sẽ cảm thấy rất vui, và trên hết, bạn đã làm một việc có ý nghĩa cho chính bản thân bạn, niềm vui sẽ đến với bạn .



31.Nhận thức quy luật lạm dụng thì hiệu quả giảm đi:Trong một số điều lớn lao trong đời thì có một số việc chúng ta càng làm thì nó càng giảm giá trị.
Ví dụ: chàng trai dùng chiêu tặng hoa hồng và đánh đàn hát cho cô gái thì lẽ dĩ nhiên, cô gái đó sẽ cảm thấy thích thú, hay hay; nhưng nếu cứ chiêu đó mà chàng trai dùng không đổi thì chẳng mấy chốc sau, tình cảm của cô gái chưa kịp tăng lên thì đã nay hơi mất tiêu. Vì bản thân cách làm này thì rất hay, rất lãng mạn, nhưng quá lạm dụng thì chẳng còn gì mới, trở nên cứng nhắc, dở đi rất nhiều.
Khi ta lạm dụng một việc gì đó, cho dù có hay đến mấy thì ta cũng không thể thoát khỏi cảm giác chán nản và căng thẳng.
Tốt nhất, ta nên học cách khi nào thì nên theo đuổi điều gì và khi nào thì ngưng làm một việc gì, đó cũng là học để biết khi nào thì câu chuyện không êm đẹp nữa và nên tìm cách tiếp cận khác.
Nhận thức này hết sức hữu ích, trông có vẻ hiển nhiên và dễ làm nhưng đó chỉ là trên lý thuyết, mong rằng trên thực tế chúng ta có thể áp dụng để chống lại các căng thẳng trong cuộc sống.

32.Cố hết sức mình:
Chúng ta thường nghe câu này nhiều lần :"Hãy cố gắng hết sức", "Hãy nỗ lực"....Thông thường chúng ta không tưởng tượng ra phần thưởng cho sự nỗ lực của mình, có khi lại nghĩ " Tại sao lại phiền phức như vậy ?"
Hazeem sẽ không nói thêm nhiều, chỉ ghi ra đây một câu chuyện:
Một người thợ mộc già sắp về hưu nói với người chủ thầu về kế hoạch sắp từ bỏ công việc xây nhà và sống một cuộc sống nhàn nhã hơn với vợ con, tận hưởng thú vui gia đình. Ông sẽ mất thu nhập nhưng ông cần phải nghỉ hưu.
Người chủ thầu chỉ tiếc khi thấy người thợ giỏi của mình ra đi và hỏi xem ông có thể giúp riêng ông lần cuối là xây thêm một ngôi nhà hay không. Người thợ mộc đồng ý, nhưng lúc đó rất dễ nhận ra rằng ông không còn chú tâm lắm vào công việc nữa rồi. Ông làm qua loa và dùng những vật liệu thứ phẩm. Đúng là một cách kết thúc buồn cho một công việc tinh xảo như thế.
Khi người thợ mộc làm xong, ông chủ thầu đến nghiệm thu căn nhà. Ông đưa chìa khóa nhà cho người thợ mộc và nói:"Đây là ngôi nhà của ông, quà của tôi dành tặng ông đấy !"
Người thợ mộc sững người. Thật đáng hổ thẹn ! Nếu ông biết rằng ông làm ngôi nhà này cho chính ông thì ông đã làm nó khác đi rồi.
Với chúng ta cũng vậy. Chúng ta xây dựng cuộc sống của mình, từng ngày, từng ngày một, mà thường không dồn hết tâm trí vào việc xây dựng đó. Sau đó thì lại sốc khi nhận ra chúng ta phải sống trong ngôi nhà mà chúng ta đã xây nên.
Nói tóm lại, bạn hoàn toàn làm chủ được cách bạn xây dựng ngôi nhà cho tương lai mình.

33.Xem lại ngôn ngữ của bạn:
Đừng lo, hazeem không thuyết pháp cho bạn đâu, hazeem muốn nói đến việc nhận thức về những từ ngữ bạn chọn để bày tỏ bản thân, và những điều bạn chọn để nói đến, đóng một vai trò quan trọng trong toàn bộ chất lượng cuộc sống của bạn.
Những từ ngữ ta chọn liên quan rất chặt chẽ đến những gì ta suy nghĩ và để tâm vào, nếu chúng ta nói ra những từ xấu, những từ nặng nề, có tính tiêu cực, ta sẽ có hành động và suy nghĩ tương ứng, điều này không đem lại cho ta một chút lợi ích nào. Thế thì, dĩ nhiên, ta nên tránh nói những lời không tốt; cố gắng để tâm vào lời ăn tiếng nói của mình, ta sẽ thấy vô cùng thoải mái với những lời hòa nhã của mình
.

Một Câu Ðáng Giá Nghìn Vàng..


- Ðời xưa có một nhà triết lý treo biển giữa chợ nói: “Ai chịu hễ một trăm lạng vàng thì sẽ dạy cho một bài học rất hay!”. Một vị quốc vương lúc ấy đi dạo chơi, thấy biển đó, động lòng hiếu kỳ, liền đem một trăm lạng vàng cho nhà triết lý để xin một bải học, thì nhà ấy chỉ dạy cho một câu: “Phàm làm việc gì trước phải nghĩ đến kết quả”. 

Câu ấy giản dị đến nổi phần đông cận thần của vua bĩu miệng trề môi cho giá một trăm lạng vàng là quá đáng. Nhưng sau khi ngẫm kỹ, vua nhận thấy lời ấy rất hay và truyền khắc câu ấy trên các tấm cửa cung điện và các đồ khí dụng của vua, để hằng ngày nhớ mãi không quên. Nhờ một câu ấy mà vua xóa bỏ được nhiều điều tệ, phát minh được nhiều điều hay về chính trị làm cho nước mỗi ngày mỗi thêm thịnh vượng. 

Thời ấy có những bậc Hoàng thân thấy Thái tử còn nhỏ, muốn gấm ghé ngôi báu, nên âm mưu làm nhiều điều thí nghịch, họ lo lót với một quan ngự y để đầu độc vua trong những khi đau ốm. 
Một hôm, vua se mình đòi quan ngự y đến làm thuốc, quan ngự y chế thuốc độc sẵn, rót vào chén ngự để dâng vua. Nhưng may thay, trong lúc quan ngự y lại thấy nơi chén câu cách ngôn: “Phàm làm việc gì trước phải nghĩ đến kết quả”. Ngự y giựt mình, nghĩ đến kết quả, thấy sự thí nghịch chẳng những làm cho mình phải tru di tam tộc, mà còn gây biết bao tai họa cho thần dân, nên liền hối quá, đem tất cả việc đầu độc thí nghịch tâu cho vua rõ. Nhờ sự thú nhận, mà cả bọn gian đảng đều bị tiểu trừ mà ngôi vàng càng thêm bền vững…

Những gì thu hút chúng ta về ai đó có thể là điều tương tự làm chúng ta chia tay..

What attracts us to someone may be the same thing that causes us to break up.




Các nhà nghiên cứu về mối quan hệ từ lâu đã nghiên cứu về những điều dự đoán về sự thu hút, nhưng quá trình thu hút chết người (fatal attraction) giải thích làm thế nào những điều ban đầu gây thu hút có thể gây ra sự đổ vỡ mối quan hệ của bạn. Về bản chất, sự thu hút chết người xuất hiện khi đặc điểm/hành vi cụ thể nào đó thu hút bạn về người khác là đặc điểm/hành vi tương tự làm 2 bạn chia tay.

Hãy tưởng tượng bạn bị thu hút bởi Jamie vì anh ấy có tính tự phát, không gò bó (spontaneous). Trong những giai đoạn đầu của mối quan hệ của bạn, bạn xem tính tự phát này là vui và thú vị. Khi mối quan hệ tiến triển, bạn bắt đầu xem Jamie là người không thể đoán trước được và sau đó điều này trở thành nguyên nhân chia tay.

Để hiểu rõ hơn về sự thu hút chết người, Felmlee đã nghiên cứu 301 người, phát hiện thấy 81 người trong số họ có thể giải thích về 1 cuộc chia tay thông qua sự thu hút chết người. Bà phát hiện ra 3 kiểu thu hút chết người phổ biến:

1. Từ vui vẻ đến ngu ngốc. Đây là quá trình thu hút chết người phổ biến nhất. Với tình huống này, các cá nhân ban đầu bị thu hút bởi ai đó vì anh/cô ấy "vui vẻ" nhưng hành vi tương tự này trở nên có vấn đề. Hãy hình dung bạn bị thu hút bởi 1 người lúc nào cũng đùa cợt và hiếm khi nghiêm túc. Điều này ban đầu có thể là lôi cuốn nhưng theo thời gian, bạn xem hành vi của anh/cô ấy là thiếu chín chắn và xúc phạm.

2. Từ mạnh mẽ đến độc đoán. Tưởng tượng bạn bị thu hút bởi 1 người vì họ khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình và tự tin. Sau đó, bạn bắt đầu nhận thấy những hành vi đó là quá độc tài và độc đoán.

3. Từ tự phát đến không thể đoán trước. Bạn bị thu hút bởi 1 người vì tính tự phát, không gò bó của họ nhưng về sau, bạn xem hành vi này là không thể dự đoán được, và do đó là không đáng tin.

Tại sao quá trình này xảy ra? Sự tương tự, giống nhau là 1 yếu tố dự đoán quan trọng về sự thu hút. Mặc cho những tranh luận mà các sinh viên luôn luôn có với tôi khi tôi đề xuất quan điểm này, sự đối lập không gây ra sự thu hút. Nếu bạn không đồng ý điều này, hãy nhìn vào 1 nhóm bạn thân nhất. Nhóm đó phần lớn giống nhau giữa người này với người kia, ủng hộ quan điểm chúng ta bị thu hút bởi những người giống chúng ta. Do đó, 1 lời giải thích cho sự thu hút chết người là hành vi/đặc điểm thu hút chết người đó quá khác với chúng ta.

Khi chúng ta đối mặt với sự khác biệt thì sẽ gây ra sự không chắc chắn. Và con người không thích sự không chắc chắn. Và lý thuyết làm giảm sự không chắc chắn (Uncertainty Reduction Theory) của Berger và Calbrese lập luận rằng mọi người không thoải mái với sự không chắc chắn và sẽ truyền thông với nhau để làm giảm sự không chắc chắn. Điều này giải thích tại sao, khi lần đầu gặp gỡ 1 ai đó, chúng ta hỏi người đó rất nhiều câu hỏi...và sau đó dừng hỏi khi chúng ta phát hiện thấy 1 lĩnh vực mà ta và họ có 1 số điểm chung, về bản chất là sự giống nhau. Khi bạn gặp 1 người từng học đại học A mà em họ của bạn cũng từng tốt nghiệp trường đó. Xu hướng tự nhiên của bạn là hỏi "Em họ của tôi cũng từng học trường đó. Bạn có biết cô ấy không?" Câu hỏi này vô lý như thế nào khi người đó và em họ của bạn học tại những thời điểm khác nhau và ngôi trường đó có hơn 20,000 sinh viên. Nhưng chúng ta vẫn gắn cho nó sự giống nhau tiềm ẩn.*

Vì vậy, lần tới nếu bạn gặp 1 ai đó mới và nghĩ "điều này thật vui! Anh ấy quá khác biệt", hãy nhớ lại bài này.

Giả vờ..


Mới đây, một trong những bệnh nhân của tôi, một người vốn mắc bệnh u sầu, đã đến gặp tôi trong một trạng thái gần như bình phục. Khi tôi hỏi điều gì đã làm cho anh ta đổi khác đến thế, anh trả lời đã giả vờ như không hề bị buồn phiền.
Anh ta thức dậy đúng giờ, đi tắm, và duy trì một thói quen của cuộc sống mà không hề cảm nhận rằng mình thích hay không thích công việc này. Theo cách này, anh ta đã tìm lại được năng lực và sự quan tâm của mình trong những việc nhỏ nhặt trong đời sống. Tâm trạng của anh ta khá lên và cuối cùng thì bình phục.
Tôi thích ý tưởng giả vờ như mọi chuyện bình thường. Điều đó có thể trở thành một sức mạnh để hoán cải cuộc sống.
Sức mạnh của việc giả đò có thể có được bằng một phương pháp thông qua thực tế để đạt đến mục đích vì vậy bạn phải biết những phẩm chất nào cần noi theo. Để giả vờ như bình thường, bạn phải biết bình thường là như thế nào. Để giả vờ như mình không bị u sầu hay cáu gắt kinh niên hoặc lo lắng thái quá, bạn phải biết những điều trái ngược với chúng là như thế nào. Bạn phải có trong óc một vài ý tưởng về việc bạn muốn trở thành người như thế nào, bởi vì phải có được kiến thức đó, mới có thể có chìa khóa cơ bản để tiến đến tạo ra những sự thay đổi dài lâu.
Giả vờ, có nghĩa là thích thử một thói quen nào đó để thấy rằng nó có thể phù hợp và nhận ra rằng càng làm thì càng trở nên dễ chịu hơn. Bằng cách giả vờ, chúng ta có thể phát hiện rằng mình có thể làm điều đó, dù cho đó là bất cứ điều gì, và chúng ta phát huy kỹ năng về những điều mà chúng ta bắt chước.
Giả vờ cũng là một sự diễn tập và sự diễn tập sẽ phát triển tính cách thông qua thực hành. Giả đò bình tĩnh trước sự khủng hoảng, nó có thể cho ta một thói quen bình tĩnh. Giả vờ quyết đoán trước một nhân viên thư ký thì thói quen quyết đoán có thể mở rộng ra trong những lĩnh vực khác trong đời sống của bạn. Giả vờ như cuộc sống của bạn là một cuộc lễ hội, bạn có thể vượt qua được tính e thẹn của mình
Nếu bạn muốn tạo nên một sự hoán cải thật ý nghĩa trong cuộc sống của mình, hãy khám phá tất cả những gì mà bạn muốn trở thành. Hãy tìm ai đó có những phẩm chất mà bạn ước ao và tiếp cận họ như một người cố vấn để thay đổi. Hãy giả vờ như bạn đang đi trên con đường họ đi và chẳng bao lâu bạn có thể ở trên con đường bạn muốn đi.