NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Father & Daughter


07/12/2010 08:05 pm
Clipart Illustration of a Silhouetted Girl Holding Hands With A Man, Father And Daughter, Walking In Grass Towards An Orange Sunset
 
Trên đường đồi phẳng lặng. Hai cha con thong dong đạp xe. Hai bên đường là hàng cây rậm rạp xanh tươi. Đến mỏm đá kia, người cha bước xuống chiếc thuyền đậu sẵn dưới bến. Chèo đi và chẳng trở về. Cô bé con đứng trên đồi, nhìn theo cha, bơ vơ lạc lõng. Năm phút, mười phút hay hơn, cô bé bỏ về. Để rồi chiều chiều, trên con đường hun hút tưởng chừng dài vô tận, không thấy đích đến mà khi quay lại cũng chẳng thấy lối về. Cô bé ở giữa con đường, chỉ biết mải miết đạp xe. Bánh xe lăn vòng, quay đều. Trên ngọn đồi xưa, cô bé đứng đó chờ cha. Thời gian trôi qua, cô bé ngày một lớn lên. Thói quen vẫn không thay đổi.
Từng chiều rồi lại từng chiều, cô bé con đạp xe lon ton lên đồi, đứng đấy rồi lại lững thững đạp về. Cứ thế, cứ thế, bánh xe vẫn cứ lăn hoài. Thành thiếu nữ, cô lên đồi cùng bạn bè, cùng người yêu. Thành phụ nữ, cùng con và chồng. Đã đủ trưởng thành để hiểu nguyên nhân cha cô không trở lại. Thế mà khi đã là một cụ già, bà vẫn lên đồi, một mình.

Ngọn đồi nhỏ, con đường mênh mông, hai hàng cây qua bao mùa thay lá giờ trơ trụi, chỉ có tấm lưng còng vẫn còn hiện hữu. 
Sức đã già, chân đã mỏi, chiềc xe đạp còm cõi cũng không còn đứng vững. Bà vẫn ở đây. Hôm nay cũng là một buổi chiều bình thường. Vẫn chỉ mình bà già héo hắt đứng đây. Lần này, bà không đứng chờ, mà men theo bờ xuống tận bến sông, qua mấy chục năm giờ đã là đồng cỏ lau dài lút đầu người. Bà dò dẫm từng bước, đến chính giữa lòng sông, bà trông thấy chiếc thuyền, lật úp. Chiếc thuyền khi xưa của cha bà… Giờ, thuyền đây mà người lại chẳng thấy đâu. Nằm trên chiếc thuyền, bà như mong tìm lại chút hơi ấm sót lại của ai. Rồi bà lịm đi. Và trông thấy cha của xưa kia, thấy bà của xưa kia. Một con bé con, rồi một cô thiếu nữ, chạy băng băng trên đồng cỏ về phía cha, đầy sức sống.
Cô ấy chạy lại, như trẻ thơ, ôm lấy cha bằng tất cả sức mạnh của mình. Thời gian như quay ngược trở lại. Họ trở về ngày xưa. Ngày hai cha con cùng đạp xe trên đồi, cười đùa vui vẻ. Quên đi mọi phiền muộn, mọi thứ xung quanh. Họ cùng ở bên nhau mãi mãi. Bánh xe thời gian vẫn quay…

* * *

Một phim hoạt hình lạ. Không nhiều màu sắc. Tông màu chủ yếu là trắng, đen. Gam màu nặng tạo cảm giác nặng trĩu, buồn thảm xuyên suốt bộ phim. Màu của thời gian, của sự quên lãng. Âm nhạc cũng góp phần chủ đạo nhấn mạnh thêm nét bi của hoạt hình ngắn này. Lúc trầm, lúc da diết đến nao lòng, lúc lại chói tai đến thành khó nghe.
Cảnh vẽ không trau chuốt. Đơn giản mà đọng lại nhiều ý nghĩa. Cảnh tĩnh nhiều hơn cảnh động. Nhưng không chậm, không nhanh. Cứ đều đều và nhịp nhàng như vòng quay những chiếc xe đạp. Xoay tròn, đều đặn, như bánh xe thời gian.

Đặc biệt, có những cảnh vẽ rất xúc động. Như hình ảnh tương phản của cô bé con và một bà già nọ trên đường, cô thiếu nữ với một phụ nữ, cuối cùng là bà già với cô bé nọ đạp xe ngược chiều nhau. Đó là một chuỗi hình ảnh liên tiếp giữa quá khứ, hiện tại và tương lai của cô bé gái. Được thể hiện lờ mờ thông qua những con người khác nhau nhưng cùng đi trên một con đường. Nó cho ta thấy trước cả một cuộc đời phía trước của cô gái nhỏ chỉ là mãi chờ cha trong hy vọng.

Về cảnh cuối, khi cô thiếu nữ ôm lấy cha, tôi nghĩ đó là một độ tuổi nhất định và an toàn nằm giữa hai khoảng trẻ thơ và già dặn. Vì khi là một đứa bé, cô không thể nào hiểu hết được cái đớn đau khi cha bỏ mình ra đi. Nó giả như là một đứa bé mất món đồ chơi yêu quý và chỉ mong tìm lại để chơi tiếp. Chỉ có thế. Còn khi là thiếu nữ, hiểu biết rồi, cô mới thấm rõ được sự xót xa của câu chuyện này. Từ đó, sự đợi chờ của cô mới vẫn hoàn toàn trong hy vọng, vẫn còn nguyên những tình cảm cha con ban đầu. Trọn vẹn chứ không nhạt phai dần khi cô ngày một già thêm và hy vọng này lại biến thành một thứ nghĩa vụ.
Một phim hoạt hình hay nhất tôi từng xem. Mạch phim nhẹ nhàng như hơi thở. Như làn gió thoảng qua. Một người con luôn nhớ về cha. Một người cha đã mất, một người con đã già. Chỉ có kỷ niệm là sống mãi với thời gian.
Xem xong hoạt hình ngắn này, để ta hiểu rằng, có cha, có mẹ, có cả một gia đình thật là hạnh phúc biết bao. Và để nhận ra tâm hồn trong trẻo chân thành của trẻ thơ đúng là một báu vật vô giá của con người.

Không có nhận xét nào: