NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Giải thoát khỏi ngục tù..



Con người của ta chỉ là các thói quen tập hợp lại, từ ăn uống ngủ nghỉ, đến cảm xúc vui buồn giận ghét, đến cách suy nghĩ và hành động. Ăn mỗi ngày 3 bữa, sáng uống cà phê, ai khen thì vui, anh đụng chạm thì nổi nóng, gặp điều không vừa ý thì trầm uất, gặp người nói nhiều thì kết luận là không tin được và không muốn liên hệ tiếp… Hàng nghìn các thói quen như thế kết hợp thành con người đặc biệt của mỗi người chúng ta, định danh định hình ta, làm ta là ta mà không là ông/bà hàng xóm.
Tập hợp thói quen này cho mỗi người chúng ta một giá trị đặc biệt, có một không hai, không giống ai trên đời, cho nên “Anh yêu em vì em là em mà không là người khác”. Nhưng cũng chính các thói quen này làm cho mỗi chúng ta hoạt động như một bộ máy vi tính lớn, với các chương trình có sẵn, “ấn nút” này thì giận, nút kia thì ghen, nút nọ thì gây lộn… Nếu suy nghĩ thật kỹ, các bạn có thấy là con người của ta thực ra chỉ là một bộ máy hỉ nộ ái ố tham sân si không? Cứ có input A là tự động cho ra output A’. Rõ ràng là chúng ta không hề có tự do tự chủ gì cả. Chỉ là một bộ máy tâm sinh lý, ấn nút nào thì phản ứng kiểu nút đó.
Bậc thức giả gọi đó là si mê hay tù ngục.
Vì thế, nếu bạn thông thái, bạn sẽ nhận ra là việc chính của ta là phải tự giải thoát, tự giải phóng, liberate ourselves ra khỏi tù ngục đó. Có nghĩa là, chúng ta phải tự chủ, phải chỉ huy được các cảm xúc, tư duy và hành động của mình, không thể để chúng tự động chạy như một bộ máy vô tri.
Tự chủ, có nghĩa là:
• Người ta chửi bới tôi, thay vì phản xạ nổi nóng, tôi không nổi nóng.
• Tôi vừa bị mất tiền, thay vì stress, tôi không stress.
• Hắn vừa thắng tôi trong một cuộc thi, thay vì ganh ghét, tôi lại mừng cho hắn.
• Thay vì nói dối để được những người này phục, tôi sẽ nói thật.
• Hắn mới học xong tiểu học, nhưng sẽ là thầy dạy tôi trồng cây và tôi sẽ đối xử với hắn như thầy tôi.
Các bạn, chúng ta muốn sống theo kiểu bộ máy đã lập trình của mình xưa nay, hay phải thoát ra được mọi lập trình có sẳn, tự chủ và chỉ huy được cảm xúc, suy nghĩ và hành động của mình, theo cách mình thực sự muốn ?
Nếu bạn không muốn thoát ra khỏi hệ lập trình, thì dù bạn có đọc 100 quyển sách Học Làm Người cũng vô ích, vì mọi cách làm người bạn học được cũng chỉ là những lập trình mới cho bạn. Không thoát ra được phản xạ lập trình.
Và muốn thoát ra khỏi vòng phong tỏa của phản xạ lập trình, bạn phải rất kiên trì luyện tập để khắc phục phản xạ. Nếu người ta mắng mình, mình cố dằn nóng, cố tự bảomình đó là bài học khiêm tốn cho mình, cố nhận ra rằng vấn đề của mình không phải là câu nói của người ta mà là phản xạ tâm l‎ý đang trói chặt mình, cố vui vẻ hòa nhã với người ta cũng y như người ta vừa khen mình… cộng với thiền định và cầu nguyệnthường xuyên… từ từ chúng ta sẽ khắc phục được phản xạ, thoát ra khỏi tù ngục của chính mình.
Và khi bạn đã tự giải thoát được rồi, bạn sẽ nhận ra là điều quan trọng nhất trên đời bạn phải làm là chỉ lại cho người khác cách luyện tập để họ có thể thoát ra khỏi vòng tù ngục của chính họ.
Bởi vì thực sự là mọi người trên thế giới đều bị phong tỏa trong ngục tù phản xạ lập trình. Chỉ một số rất ít những người may mắn có được trí tuệ và kiên trì mới có thể tự giải thoát mình. Và khi đã thành bướm, bạn sẽ thấy là điều quan trọng nhất cho mọi con nhộng là thành bướm, và bạn sẽ cảm thấy bạn cần giúp tất cả mọi con nhộng thành bướm, chỉ vì bạn đã tự nhiên có nhân ái trong lòng.

Chúc các bạn một ngày giải thoát.

Không có nhận xét nào: