NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Hư Không Hề Hư Không...

HƯ KHÔNG - 5.jpg 
 
Như một giấc mơ chảy dài theo đời sống chúng ta gọi nó là sông
Như một cơn mưa phủ chụp xuống phận người ta gọi nó là bão
Như một cơn lũ cuốn đi không biết đâu là bến bờ ta gọi nó là xô giạt
Như một cuộc rong chơi cùng trời cuối đất ta gọi nó là giang hồ
Như rất nhiều sự cô đơn cọng lại chúng ta gọi là bạn bè
Như là rất nhiều bạn bè trừ đi và cọng lại ta gọi là bằng hữu
Như là bằng hữu anh em trừ đi hết không còn gì ta gọi là tình yêu
Như là tình yêu khi không còn gì nữa chúng ta là những người xa lạ
Như là những người xa lạ không là gì chúng ta gọi là đám đông
Như là một đám đông đụng độ vào nhau ta là gọi đây là kẻ thù
Như là một kẻ thù ư ta dang tay ôm và nghìn đời mang vác
Như là một nỗi buồn ấn tín trên trán ta không thể nào rời bỏ
Như một kiếp nạn gánh trên lưng ta không thể nào trút xuống
Như hạnh phúc té sấp mặt trên đường dài mỏi mệt ta gọi đó là cơn ác mộng
Như một định mệnh muôn đời réo gọi nhau ta gọi đó là gềnh thác
Như đã xa lắm rồi mà như áp mặt vào nhau ta gọi biển bờ hư ão
Như một cỏi đi về người ta gọi đó là Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ
Như không còn con đường nào để đi nữa ta gọi đó là back home
Như đã tàn cuộc chơi khói bụi rồi người gọi ta hãy về nhà thôi
Như là tro tàn hãy về với tro tàn như thất tán hãy về nơi thất tán
Như cát bụi hãy về với cát bụi như mây bay về với mây bay
Như ta rồi cũng về với ta thôi trong cuộc đời nầy mời gọi
Có giả đến nghìn đời rồi cũng chạm tới hư không . . .

Nguyễn Tấn Cứ

Đừng Đi Vy Ơi
 HƯ KHÔNG - 56.jpg

Anh sợ quá những tháng ngày ở lai
Những chiều nâu quấn quýt mưa phùn
Em gió rét bậm môi buồn vì lạnh
Đi với anh như đi chỉ một mình
Em sẽ không bao giờ xa
nơi đây –ước gì em  không bao giờ hối tiếc
không đớn đau
và không bao giờ mộng tưởng
chỉ có anh thôi  và kỉ niệm chập chùng

Có bao nhiêu người yêu anh đã tạm trú nơi nầy
Phía bên kia là vực sâu mây đùn sương trắng
Có bao nhiêu người làm tan nát trái tim anh
Phía bên kia là  những nụ hoa  ven đường phơ phất
Dưới chân em đợi đến giờ bừng nỡ
Và  ra đi cho anh  úa rục   nơi nầy

Đừng đi Vy ơi
Còn một giờ  nữa thôi
Em sẽ bay theo gió
Em sẽ bay theo mưa
Bay theo sương
Và mây mù Đà Lạt
Chỉ còn lại anh thôi và chăn ấm căn phòng

Hãy ở lại Vy ơi
Đừng đi
Và đừng vương vãi tóc
Chút hương thơm nhàn nhạt hoa nhài
Hãy ở lại
Cùng  hồng gai đang hé
Cùng trăng đang lên chết ngợp lũng hoa vàng

Hãy ở lại
Một lần nữa thôi
Trên Đất Nước nầy mệt mỏi
Cùng với anh và quá nhiều  bất trắc
Anh sẽ hát cho em nghe bài thơ lo sợ
Cả Đất nước nầy lo sợ mất em thôi
Đừng đi Vy ơi
Anh sẽ yêu em thật nhiều và quên hết
Những ngày qua sắp tới rất kinh hồn.


Nguyễn Tấn Cứ

Không có nhận xét nào: