NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Thánh nhân như nước..



Có lẽ là điều làm chúng ta mất tĩnh lặng nhiều nhất trên đời là ý muốn áp đặt, lèo lái, vận hành người khác, dù người đó là bố mẹ, con cái, bạn bè, hay nhân dân.
Áp đặt là muốn (những) người kia làm theo ý mình.
Áp đặt có nhiều hình thức từ tinh vi đến thô lỗ, từ nước mắt đến vũ lực. Nhưng dù hình thức nào đi nữa thì mọi áp đặt đều có một điểm chung là “người áp đặt luôn tìm cách để (những) người kia làm theo ý mình”.
Thánh nhân như nước, đến với mọi loài, thẩm thấu và nuôi dưỡng mọi loài, nhưng không đòi thay đổi, áp đặt, dời chuyển loài nào cả.
Áp đặt luôn gây ra xung động cho cả hai phía—phía áp đặt thì căng thẳng giận dữ vì phía kia không đi theo ý mình muốn, phía bị áp đặt thì căng thẳng giận dữ vì mình không được đi theo ý mình muốn. Đương nhiên trạng thái tâm lý như thế là nguồn gốc của mọi chiến tranh đổ vỡ.
Có lẽ là 80% vấn đề trong gia đình và giữa bạn bè là do áp đặt.
Và thường là người áp đặt không hề biết là mình đang tạo ra xung động cho chính mình và cho người khác, vì thói quen tự nhiên xưa nay là thế–rất khó thấy cái gì mình đã quá quen thuộc với nó.
Áp đặt luôn luôn là sự thể hiện của cái tôi cứng chắc gai góc.
Thánh nhân như nước, đến với mọi loài, thẩm thấu và nuôi dưỡng mọi loài, nhưng không đòi thay đổi, áp đặt, dời chuyển loài nào cả.
Nhưng mọi loài đều sinh trưởng nhờ va chạm với nước.
Trần Đình Hoành 

Không có nhận xét nào: