NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

The Most Important Minutes In Your Lives ....Phút quan trọng nhất trong đời bạn..

 

Những gì tôi nói sẽ hơi phô trương nhưng đó là sự thật. Những gì tiếp theo đây có thể là những phút quan trọng nhất trong cuộc đời của bạn. Nếu bạn nắm vững được điều này, bạn có thể đạt đến bí mật của tỉnh thức. Bạn có thể sẽ hạnh phúc mãi mãi. Bạn có thể chẳng bao giờ đau khổ nữa. Chẳng có gì có thể đủ sức làm bạn đau nữa.
Tôi nói là, tuyệt đối chẳng có gì. Giống như bạn ném sơn đen lên trời, trời không thể vì thế mà bị vấy bẩn. Bạn chẳng bao giờ tô màu bầu trời thành đen được. Cho dù có chuyện gì xảy ra với bạn, bạn vẫn không bị bẩn. Bạn vẫn bình an.
Có những người đạt đã được điều này, điều mà tôi gọi là làm người. Không phải là làm con rối vô nghĩa lý, bị giật chiều này chiều kia, để sự việc hay người khác bảo bạn phải cảm xúc như thế nào, rồi bạn bắt đầu cảm xúc như thế đó, và bạn nói đó là bạn dễ bị tổn thương. Aha! Tôi gọi đó là một con rối. Bạn có muốn thành một con rối không? Bấm một cái nút và bạn gục xuống, bạn có thích thế không? Nhưng nếu bạn từ chối tự đồng hóa mình với bất kỳ danh hiệu nào, thì phần lớn những lo lắng của bạn sẽ chấm dứt.
Ở đoạn sau, chúng ta sẽ đến nói đến nỗi sợ bệnh tật và cái chết, nhưng thường thì bạn lo lắng về những gì sẽ xảy ra với sự nghiệp của bạn. Một doanh nhân nhỏ, 55 tuổi, đang nhấm nháp từng ngụm bia tại quán bar ở một nơi nào đó, ông nói: “Ồ, nhìn những bạn cùng lớp với tôi đi, họ thực sự đã thành công.” Thật là ngốc nghếch! Ý ông ấy là gì khi ông ấy nói “Họ đã thành công?” Tên họ được lên báo? Bạn có nói như vậy là thành công không? Một người là chủ tịch một công ty, một người là chánh án, ai đó đã thành ông này bà kia. Trò khỉ, tất cả chỉ có vậy.
Ai là người xác quyết cái gì là thành công? Xã hội này thật ngớ ngẩn! Mối bận tâm chính của xã hội là tiếp tục giữ chính nó bị bệnh! Bạn càng sớm nhận ra điều đó thì càng tốt cho bạn. Bệnh, tất cả mọi người. Tất cả đều điên, khùng. Bạn trở thành giám đốc bệnh viện tâm thần và bạn tự hào về điều đó mặc dù nó chẳng nghĩa lý gì hết. Làm chủ tịch công ty thì cũng chẳng liên quan gì đến thành công trong cuộc sống. Có rất nhiều tiền cũng chẳng liên quan gì đến thành công trong cuộc sống.
Bạn đã thành công trong cuộc sống mỗi khi bạn thức dậy! Rồi bạn không phải xin lỗi bất kỳ ai, bạn không phải giải thích bất kỳ điều gì cho bất cứ ai, bạn cóc cần ai đó nghĩ hay nói về bạn thế nào. Bạn không có chút lo lắng nào, bạn vui vẻ. Đó là những điều tôi gọi là thành công.
Có một công việc tốt hoặc là người nổi tiếng hoặc có danh tiếng tốt, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới hạnh phúc và thành công. Tuyệt đối không! Hoàn toàn không liên quan. Mọi lo lắng của hắn ta thực sự chỉ là lo lắng bọn trẻ nghĩ gì về hắn, hàng xóm nghĩ gì về hắn, vợ hắn nghĩ gì về hắn, lý ra hắn phải nên nổi tiếng…
Xã hội và văn hóa chúng ta đã nện những điều này vào đầu óc chúng ta ngày đêm. Những người đã thành đạt! Đạt cái gì?! Đạt trò cười cho chính họ. Vì họ đã cháy cạn năng lượng để đạt điều chẳng giá trị gì cả. Họ hoảng sợ và bối rối, họ là con rối như những người khác. Hãy nhìn họ khệnh khạng qua sân khấu. Hãy nhìn họ bức xúc như thế nào nếu có một vết bẩn trên áo họ. Bạn có cho đó là thành công không? Hãy nhìn họ sợ hãi như thế nào trong viễn cảnh họ có thể không được bầu lại lần nữa. Bạn có cho đó là thành công không? Họ quá bị kiểm soát, quá bị điều khiển. Họ là những người bất hạnh, những kẻ khốn khổ. Họ không tận hưởng cuộc sống. Họ luôn căng thẳng và lo lắng. Bạn có cho đó là làm người không? Và bạn có biết tại sao điều đó lại xảy ra không? Chỉ có một lý do duy nhất: họ đồng hóa chính mình với nhãn hiệu nào đó. Họ đồng hóa “Tôi” với tiền bạc hay công việc hay nghề nghiệp của họ. Đó là sai lầm.
Bạn đã nghe kể về một luật sư nhận hóa đơn của người thợ ống nước chưa? Ông ta nói với người thợ ống nước là: “ Này anh, anh tính phí cho tôi là 200$ một giờ. Tôi đâu có kiếm được chừng đó tiền trong nghề luật sư đâu.” Người thợ ống nước nói: “Tôi cũng đâu kiếm được chừng đó tiền khi tôi hành nghề luật sư trước đây đâu!”
Bạn có thể là người thợ ống nước, luật sư, doanh nhân hay linh mục nhưng điều này không ảnh hưởng tới bản chất “tôi”- Nó chẳng ảnh hưởng gì đến bạn. Nếu tôi đổi nghề vào ngày mai thì điều đó cũng giống như tôi thay áo quần vậy. Tôi vẫn còn nguyên. Bạn có phải là áo quần của bạn không? Bạn có phải là tên của bạn không? Bạn có phải là nghề nghiệp của bạn không? Đừng đồng hoá mình với những nhãn hiệu đó. Chúng nó đến, chúng nó đi.
Khi bạn thực sự hiểu điều này thì chẳng còn sự chỉ trích nào có thể ảnh hưởng tới bạn được nữa. Chẳng có lời xu nịnh cũng như lời ca ngợi nào có thể ảnh hưởng tới bạn được nữa.
Khi có ai đó nói: “Anh thật là một chàng trai tuyệt vời”, Hắn ta đang nói gì thế nhỉ? Hắn đang nói về “tôi đối tượng” ( “me”), chứ hắn không nói về “tôi chủ thể” (“I”).
“Tôi chủ thể” chẳng vĩ đại cũng chẳng nhỏ bé. “Tôi chủ thể” chẳng thành công cũng chẳng thất bại. Nó chẳng là cái nhãn hiệu nào cả. Những thứ nhãn hiệu này đến rồi đi. Những thứ này phụ thuộc vào các tiêu chuẩn mà xã hội đã thiết lập. Những thứ này lệ thuộc vào bạn đã được điều kiện hóa thế nào. Những thứ này lệ thuộc vào tâm trạng của người đang nói với bạn ngay lúc này.
Nhãn hiệu chẳng liên quan gì với “tôi chủ thể”. “Tôi chủ thể” chẳng là nhãn hiệu nào cả. “Tôi đối tượng” thì nói chung là ích kỷ, dại dột, trẻ con.. – một con lừa lớn. Vì thế khi bạn nói: “Mày là con lừa. Tao biết điều này lâu rồi!” Con người bị điều kiện hóa của bạn – bạn mong gì hơn được? Tự điều chỉnh mình – bạn đang mong đợi điều gì thế? Tao đã biết điều này lâu rồi! Tại sao bạn lại tự đồng hoá với hắn ta? Thật lố bịch! Đó không phải là “tôi chủ thể” mà là “tôi đối tượng”.
Bạn có muốn hạnh phúc không? Hạnh phúc vĩnh cửu luôn có sẵn. Hạnh phúc thực sự là có sẵn. Bạn không thể làm tôi hạnh phúc. Bạn cũng không phải là hạnh phúc của tôi. Bạn nói với một người tỉnh thức rằng: “Tại sao anh hạnh phúc đến thế?” và người tỉnh thức sẽ trả lời: “Thế tại sao lại không?”
Hạnh phúc là trạng thái bẩm sinh của chúng ta. Hạnh phúc là trạng thái bẩm sinh của trẻ em, những thần dân của vương quốc hạnh phúc, cho đến khi sự ngu dại của xã hội và văn hoá làm các em bị ô nhiễm và đầu độc. Để đạt được hạnh phúc, bạn không cần phải làm gì, bởi vì hạnh phúc không cần phải giành được mới có. Có ai biết tại sao không? Bởi vì chúng ta đã có sẵn hạnh phúc rồi. Làm thế nào mà bạn có thể đi lấy thứ mà bạn đã có sẵn rồi? Vậy thì, tại sao bạn lại không trải nghiệm về hạnh phúc? Bởi vì bạn phải bỏ đi một điều. Bạn phải xóa bỏ ảo tưởng. Bạn không phải lấy thêm bất kỳ điều gì để có được hạnh phúc, bạn chỉ phải bỏ đi vài thứ. Cuộc đời thật dễ dàng và thú vị. Cuộc đời chỉ khó khăn đối với ảo tưởng, tham vọng, tham lam, thèm muốn của bạn . Và bạn có biết chúng đến từ đâu không? Chính từ sự đồng hoá bạn với tất cả mọi thể loại nhãn hiệu đấy!
Tác giả: Anthony De Mello
Việt dịch: Phạm Thu Hương

Không có nhận xét nào: