NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

Tiễn tóc.


Mỗi sáng, đều đều với một thao tác quen thuộc.
Khi trên mặt em còn ngơ ngác với đêm sâu chưa đủ giấc. Thả trôi, thả trôi từng nắm tóc bay qua cửa sổ. Có lần thảng thốt, có lần giật mình vuốt nhẹ. Tóc tơ. Tóc mỏng manh. Tóc đã bay một vòng trong nắng gió, rồi nhẹ nhàng nằm yên dưới đất. Cỏ dại vơ vẩn đón lấy. Tóc của em. Lưa thưa buồn.
Mỗi chiều, tô son điểm phấn, nét dọc, nét ngang, nét sơ sàng lọc cả một mùa thu hanh hao buồn tênh. Chỉ là xưa thôi, mùa hồn nhiên tươi vui đã trôi đi. Bất giác, có lần nghe khúc nhạc mỏng manh với những âm thanh một thời làm em rơi nước mắt. Thử nhấc chiếc kèn phủ bụi. Em thổi gió ru mình, ru tình, ru lòng, ru những tháng năm như sợi tóc kia còn đầy đặn trên mái đầu.
Sáng mai, vẫn thế, tiễn một nhúm tóc về với đất. Tóc tơ. Mẹ em cũng vậy. Lênh đênh không nụ cười như thời con gái nhiều bất hạnh nổi trôi.
Sáng nay. Qua ô cửa kính từ tầng hai đó. Em lại chải tóc. Nắng thu len nhẹ. Gió thu chập chờn. Có mấy sợi tóc mai lởm chởm. Đưa tay vuốt lại. Đè nghiến xuống bằng chiếc kẹp bé xíu. Tóc mai vẫn cứ bướng bỉnh chỉa lên như mấy cọng tóc để chỏm của thằng bờm. Em không thể buồn nhiều hơn xưa nữa. Đời cho em được sống bao nhiêu năm để buồn, để khổ? Cười mỗi sáng, mỗi chiều, mỗi tối. Cười có mất gì đâu?
Bộn bề những dự định. Bộn bề với cuộc sống. Em phải bắt đầu một ngày mới. Tiễn tóc tơ về với đất. Đón tóc mai hớn hở. Trong tâm hồn và trái tim của con người vẫn luôn có một sự hồi sinh chớm nở như vốn dĩ đã có từ thuở nào…

Không có nhận xét nào: