NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

ĐẶT TÊN CHO NỖI NHỚ..



 Khi người ta còn trong thời gian yêu thương nhau, thì nỗi nhớ có vô số tên gọi, những tên gọi âu yếm ngọt ngào nhất mà họ có thể nghỉ ra.
 
   Trong thời gian thơ mộng này, người ta dệt ra những giấc mơ để lấp đầy thời gian xa cách. Nỗi nhớ nào mà không dài mênh mông, vô tận? Nó như một dòng sông không biết đâu là bến đâu là bờ.Nó lặng lờ xuôi chảy mải miết, da diết trong trái tim yêu .Dù có khi chẳng là xa xôi cách trở gi….chỉ là chia tay nhau và ….mạnh ai về nhà nấy…
 
   Nỗi nhớ có thể đến với mọi người đang yêu bất cứ lúc nào chứ không có thời gian qui định. Nó ngang nhiên đến bất cứ khoảnh khắc nào trong ngày mà không hề hỏi ý kiến ai. Có khi đang ăn sáng, ăn trưa cũng chợt nhớ đến người ta, lại ước gi có người ta ở đây thì ăn chung vui biết bao? Có khi đang làm việc tự nhiên đến  nhớ ào đến như cơn gió, làm đầu óc lâng lâng và coi chừng công việc có khi chểnh mảng sai sót đấy! Thấy nắng rạng rở cũng nhớ đến tà áo ai bay trong gió một buổi sáng đẹp trời nào….Thấy mưa bay rớt hạt cũng nhớ đến một lần bên hiên trú mưa…có người hát khe khẽ bài cơn mưa lao xao….Sáng,  trưa, chiều, tối lúc nào nó cũng có thể ghé thăm, cho đến khi nào hai con người nhung nhớ gặp nhau thì nó đứng phía sau …chờ đợi!
 
   Có một con nhỏ còn gọi nỗi nhớ của nó là sợi tóc, có làm một câu thơ :
                     Nhớ của em tên là sợi tóc
                    Tóc mỗi ngày dài, nhớ mọc ra theo…
   Có lẽ vì thế đôi khi có người vẫn phải đi cắt tóc, biết đâu là để cắt bớt nhớ nhung, dù biết rằng rồi nó sẽ lại dài ra….
 
   Và vì quá nhớ nhung nhau, nên họ bèn tiến tới lập gia đình, sẽ có một đám cưới vui vẻ, và sau đó thì sẽ ra sao? Nỗi nhớ có thay tên đổi hình? Còn đó hay biến mất?
 
   Thế nhưng đối vối những người nhớ nhung nhau nhưng không thể nào đến với nhau thì sao? Có lắm chứ…vì một hoàn cảnh nào đó…

   Thì nỗi nhớ có lẽ sẽ là khủng khiếp lắm! Nó như dòng thác ào ạc trút đổ về nguồn, qua những con suối gập ghềnh, qua bao nhiêu đá thác, rừng rậm….Nó như biển giận dữ xô từng đợt sóng tràn vào bờ bãi, cuốn trôi hết bao nhiêu là dấu chân của người nó yêu thương về với biển…Nó lạnh lẽo băng giá như ngọn gió mùa đông nhức nhối trái tim yêu.Nó tàn nhẫn như cơn bão tố quăng quật tơi bời. Nó như con nắng quái thiêu rụi bao đồng cỏ bao cánh rừng hoang…
Và tội nghiệp cho những trái tim yêu phải chịu bao đau thương của một tình yêu không có lối thoát. Cuộc sống có khi biến thành ác mộng.

   Để rồi đến một ngày nào đó….

   Thời gian sẽ thay con người mà làm công việc của nó. Xoa dịu nỗi đau, nhẹ nhàng nỗi nhớ, đưa con người êm trôi trên dòng sông lãng quên….
Con người sẽ lắng nghe trong im lặng của đời mình những nỗi đau dần vơi. Có thể một mai nào đó nhìn lại, sẽ ngạc nhiên tự hỏi: sao ta lại thế? Có thể sẽ mỉm cười tự diễu: sao lại thế ta ơi? Có thể sẽ cảm thấy tâm hồn êm đềm khi nhớ về mối tình xưa. Có thể lòng sẽ thật nhẹ nhàng khi nhớ đến nỗi đau xưa. Và con người sẽ cám ơn thời gian biết bao, sau khi soi bóng hình mình qua tấm gương thời gian, họ sẽ thấy thật rõ mình, người, tình yêu, nỗi nhớ, nỗi đau và mất mát….

   Tất cả đều êm ái trôi qua đấy thôi vì cuộc đời dù sao cũng chỉ là một …cõi tạm. Chỉ là một cõi tạm thôi và con người đang rảo bước rong chơi…
Có một bài thơ của cố thi sĩ  Kim Tuấn:
Cõi tạm
Sen nở hồ Tịnh Tâm
Mùa Hạ vàng Thành Nội
Em qua cầu Gia Hội
Có nhớ chiều Đông Ba
Ta ngồi lại với ta
Thấy đời là cõi tạm 
Mộc Lan

Không có nhận xét nào: