NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Cái ghế đa tình..




Sau khi chồng bà đi làm, bà Yoshiko được hoàn toàn tự dọ Bà vào thư phòng mà hai vợ chồng bà cùng chia nhau sử dụng, tiếp tục viết một truyện dài cho số đặc biệt mùa hè của tạp chí K.
Bà Yoshiko là một nữ sỹ nổi danh về bút pháp lả lượt Chồng bà là một nhân viên cao cấp ở Bộ Ngoại giao, nhưng ông có vẻ lu mờ trước tên tuổi đang lên của bà vơ. Hàng ngày, bà nhận được cả chồng thư từ của độc giả bốn phương gửi tợi
Sáng hôm ấy, khi ngồi lại bàn giấy, công việc đầu tiên của bà là đọc mấy xấp thư mới gửi đện Bà đọc hết tất cả các thư đọ
Bà đọc các thư ngắn trước và ghi chú nội dụng Sau cùng bà đọc các bức thư dại Một đôi khi bà nhận được cả truyện ngắn mà người viết chịu khó gửi đến để nhờ bà đọc và phê bịnh Những truyện ngắn đó thường viết dài dòng, luộm thuộm và gây buồn ngụ
Hôm ấy, bà Yoshiko cũng nhận được một bản thạo Nhưng đây là một bản thảo hết sức đặc biệt, không có nhan đề trên đậu
Có lẽ là một bức thư thì đúng hợn
“Thưa ba..”
Bà Yoshiko ngừng lại, ngẫm nghị Có thể đây chỉ là một bức thự Bà liếc nhanh mấy hàng phía dưới, nhưng càng đọc bà càng chăm chú thệm
Tính hấp dẫn của bức thư khiến bà đọc một mach.
“Thưa bà,
Tôi mong rằng bà sẽ bỏ qua cho sự đường đột của kẻ không quen biết như tôi mà lại gửi một bức thư quá dài cho bạ Nội dung bức thư của tôi sẽ làm bà xúc động mạnh và xúc động triền miện
Trong thư, tôi thú nhận tất cả cảm nghĩ sâu kín của tôi và những việc tôi đã lạm
Trong mấy tháng qua, tôi đã trốn xa ánh sáng văn minh, sống lén lút như một con yêu tịnh Cả thế giới không một ai biết được các hành động của tội Nhưng gần đây có một sự thay đổi lớn lao xảy ra trong tâm hồn, tôi không thể giữ bí mật đươc. Tôi cần phải thú nhân.
Ðọc đến đây, có lẽ bà phân vân không rõ tôi dẫn bà tới đậu Tuy nhiên, tôi xin bà nên kiên nhẫn nghe lời thú tội của tội
Tôi bối rối không biết phải bắt đầu như thế nạo Vì việc tôi làm rất lạ lụng Tôi thiếu lời lẽ để ghi lai. Theo tôi nghĩ không có lời lẽ nào của con người có thể diễn tả đúng mức các chi tiết những việc tôi đã lạm Dù vậy, tôi xin cố gắng kể lại theo thứ tự thời giạn
Trước hết, tôi xin nói rõ tôi là một người xấu xí không thể tưởng tượng đươc. Ðiều đó là một sự kiện quan trong. Vì nếu bà thấy mặt tôi, bà sẽ ngất xịu
Nhưng bên trong cái mặt xấu xa ghê tởm đó, ác thay, tôi lại có một quả tim biết rung động tha thiết trước vẻ đẹp, một quả tim nóng bỏng đam mệ
Ðiểm thứ hai tôi là một người thợ tầm thượng Giá như sinh nhằm gia đình quý tộc, tôi có thể dựa vào thế lực, tiền tài để tìm sự an ủi cho cái mặt xấu xí của tội Và nếu như tôi là một nghệ sỹ có biệt tài thì tôi cũng có thể quên được nỗi xót xa mà hình hài khác thường đã đem lại cho tôi với vần thơ, điệu nhạn, tôi sẽ tìm được sự lãng quên.. nhưng, tôi chỉ là một người thợ đóng bàn ghế, sở trường của tôi là đóng đủ loại ghệ
Nhờ đi sâu vào ngành này nên tôi cũng tạo được một cái tên trong lạng Những khách hàng thích loại ghế cầu kỳ đều đặt hàng ở hiệu tội
Từ một anh thợ mộc tầm thường, tôi trở thành một nhà vẽ kiểu và thực hiện đủ loại ghệ Tôi say mê trong công việc sáng tạo, hết kiểu này, tôi vẽ sang kiểu khạc
Và điều thích thú nhất của tôi là ngồi lên trên chiếc ghế vừa hoàn thạnh Ðó là một sự thoả mãn về nghề nghiêp. Với tư cách là kẻ sáng tạo, tôi có quyền ngồi trước trên các ghế của thân chủ, dù cho họ là bộ trưởng hay tổng thộng
Khi ngồi lên những chiếc ghế đặc biệt đó, tôi thường nghĩ ngợi, trí tưởng tượng của tôi được tự do phát triên.. Tôi hình dung các nhân vật sẽ ngồi một cách thoải mái trên chiếc ghế của tội Họ là những kẻ quý phái, sống trong những lâu đài nguy nga lộng lậy
Tôi cũng hình dung chiếc ghế do tôi sáng tạo được đặt trong một phòng sang trọng, phía sau một bàn giấy to tướng bằng gộ Trên bàn có một lọ hoa, hương thơm bay thoang thoảng trong không khị
Và nghĩ ngợi như vậy, tôi thấy như là chính tôi cũng lạc vào thế giới sang trọng đó, như chiếc ghế mà tôi chế rạ Tôi muốn sống trong không khí thượng lưu quyền quý đọ
Và một hôm, tôi được đặt đóng một chiếc ghế bành vĩ đại, loại đặc biệt cho một khách sạn ngoại quốc ở Yokohamạ
Loại này chưa hề có ở Nhât. Lẽ ra thì phải đặt ở ngoại quộc Nhưng khi nghe tên tuổi của tôi, chủ khách sạn đặt tôi đóng chiếc ghế đọ
Ðể lấy tiếng với khách hàng ngoại quốc, tôi đem hết tâm hồn một nghệ sỹ đặt vào việc thực hiện chiếc ghế vĩ đại đọ Tôi say mê làm việc, quên cả ăn, ngụ Khi chiếc ghế hoàn thành tôi vui mừng hơn lúc nào hệt Vì đây có thể nói là một thành công lớn lao nhất của tội
Như thường lệ, tôi ngồi lên chiếc ghế trước nhật Thật là đầy đủ tiện nghi! Thật là sang trọng! Thật là thoải mái!
Lò xo thật vừa vặn, không cứng cũng không mệm Nệm bọc da êm dịu làm sạo
Tôi cảm tưởng chiếc ghế không những hứng lấy người ngồi mà nó còn mở rộng vòng tay đón nhận và ôm lấy người ngội
Tôi gnả người trên chiếc ghế để toàn thân lún sâu vào nệm, vuốt ve hai cánh tay của chiếc ghế, lòng lâng lâng thích thụ
Lúc bấy giờ tôi có một ý nghĩ hết sức kỳ quại Tôi không muốn tách rời chiếc ghế vừa hoàn thạnh Như một người mẹ mang nặng đẻ đau không đủ can đảm để cho người ta cướp đi hòn máu của mình, tôi cũng không chịu được cảnh chia cách giữa tôi và chiếc ghệ
Nhưng không thể không giao hàng cho thân chủ, tôi nảy ra một ý nghĩ kỳ quái là chính tôi phải đi theo chiếc ghệ Có lẽ, bà cho tôi là điên, mà tôi điên thât.
Tôi tháo chiếc ghế ra, xếp đặt bên trong để hai chân có chỗ để phía trước, hai tay có chỗ gác lên hai cánh tay của chiếc ghệ Lưng và đầu có thể tựa vào lưng ghệ Tôi cũng cẩn thận cho lỗ thông hơi để người ngồi bên trong không ngộp và nghe được tiếng động bên ngoại Tôi còn cẩn thận xếp đặt vài chỗ trống nhỏ để trữ thức ăn và chai nược Với lương thực tích trữ đó, kẻ nằm trong ghế có thể ở luôn trong đó hai ba ngạy
Sau khi hoàn thành kế hoạch, tôi chui vào trong chiếc ghế và có cảm tưởng là chính tôi đã chôn sống tôi trong nấm mồ đặc biệt nạy Bên trong tối đen như một nấm mồ, và đối với những kẻ bên ngoài, tôi là một người đã biến vào cõi hư vộ
Không bao lâu, khách hàng đã đến lãnh chiệc Anh thợ phụ của tôi không hề hay biết gì về ý định kỳ quái của tội Hắn thay mặt tôi giao hàng cho thân chụ
Khi khiêng chiếc ghế lên xe, bốn người phu đã kêu lên:
- Trời đất quỷ thần ơi! Chiếc ghế nặng cỡ một tận
Khi nghe họ la như vậy, tôi tái người, sợ người ta biết là có người trốn trong ghệ Nhưng chiếc ghế tự nó rất năng. Cho nên không ai thắc mặc
Chiếc ghế đã được đưa tới khách san. Người ta để nó ở một phòng khách, ngay tầng dượi
Như bà có thể đoán, tôi chờ đêm đến, khi tứ bề im vắng, tôi lẻn ra khỏi nấm mô.
Có ai nghĩ có người xuất hiện trong một chiếc ghế! Cho nên tôi tha hồ đi lại, lục soát tất cả các phòng trong khách san. Hễ bị động, tôi chạy nhanh về nấm mồ của tội Vậy là an toạn
Có lẽ bà đã nghe nói nhiều về loại ốc mượn hồn ở trên bãi bội Loại ốc này thích bò đi kiếm ăn mà mỗi khi nghe có tiếng chân người là chạy nhanh vào chiếc vỏ ộc Tôi cũng là thứ ốc mượn hộn Thay vì vỏ ốc, tôi có chiếc ghệ ý nghĩ tôi rất độc đáo nên không ai ngờ những hành động kỳ quái của tội
Nhờ vậy mà cuộc phiêu lưu của tôi hoàn toàn thành cộng Ðến ngày thứ ba, tôi gây xáo trộn trong khách san. Nhưng tình trạng đó tạo cho tôi nhiều thích thụ Không gì vui sướng bằng khi chui vào căn cứ an toàn vừa đúng lúc để nghe thiên hạ đuổi bắt xôn xao chung quạnh Tôi nghe người ta la trước mũi tôi “Nó chạy hướng này” và kẻ khác lại “Không, nó chạy hướng kia”.
Nhưng ngoài cái thú cút bắt đó tôi phải chịu một vài cực hình trong cái trò chơi ly kỳ và nguy hiểm nạy Cực hình lớn nhất là lúc những người Âu Châu to lớn, nặng nề ngồi lên chiếc ghế, sức nặng của các ông này ép sát cái lò xo và trong trường hợp đó, họ ngồi trên mình tôi, chỉ cách có một lớp dạ
Lưng ông ta nằm tròn trên ngực tôi và hai cánh tay ông ta đã đặt lên hai cánh tay tôi, khói thuốc xì gà của ông ta bay lọt vào căn cứ an toàn và xông vào lỗ mũi tội Tôi muốn hắt hơi nhưng ráng nhin. Tôi sợ đến toát mồ hôi lanh. Nếu không nhịn được tôi sẽ hắt xì lên, kể như cơ mưu bại lô. Nhưng may làm sao, tôi vượt qua được cơn khó chiu.
Kể từ ngày đó, số người chiếu cố đến chiếc ghế vĩ đại đặt giữa phòng có hơi nhiệu Họ thay phiên nhau đến ngồi lên đùi tội
Dù vậy, không ai biết họ đã ngồi lên một người đang sống như ho.
Nhưng bà sẽ ngạc nhiên mà hỏi tại sao tôi chịu khó chui rúc trong cái “huyệt mả” tối tăm, nghẹt thở như thệ Có gì thích thú đâu!
Thật ra thì thích thú lắm, thưa bà Tôi có cảm tưởng như một con vật sống trong một thế giới mới lạ, một thế giới mà dần dần tôi trở nên quen thuôc.
Tôi có thể đoán được những người ngồi trên mình tôi bằng cảm giác mà không cần trông thậy
Những kẻ mập nằm sát vào người tội Còn những kẻ ốm thì nằm hêu hêu ở trện Tôi có ý nghĩ là tôi đang ôm một bộ xương khộ
Tôi có thể phân biệt được người này với người khác một cách tài tịnh Những đường nét trong họ khác xa nhau, cũng như chỉ tay hay gương măt.
Thường đàn bà chia làm hai loại: Loại xoàng và loại đep.
Trong thế giới tối đen của tôi, vấn đề đẹp về gương mặt là vấn đề thứ yệu Ðối với một kẻ ở trong trường hợp đặc biệt như tôi, cái đẹp nằm trong..vóc dáng, tiếng nói và mùi thơm
Cô gái đầu tiên ngồi lên mình tôi là một thiếu nữ Ậu Tôi nhận ra điều này nhờ nghe tiếng nói của nạng
Lúc đó, thiếu nữ đang có điều vui trong lòng nên nàng ca hạt Giọng thánh thót của cô lan toả khắp gian phọng Rồi tôi nghe nàng cười vang lên, tiếng cười thật là trong, đáng yêu làm sạo Tôi nghe nàng vỗ tay một cái thích thú rồi ngồi lên mình tội
Trong vòng ba mươi phút, nàng tiếp tục ca hát, cả người lẫn chân đều nhún nhảy theo nhịp hạt
Ðây là một sự kiện mới đối với tôi vì từ trước đến giờ tôi luôn luôn xa lánh phái đẹp, lý do rất đơn giản là tôi rất xậu
ấy thế mà bây giờ đây, một cô gái đẹp ngồi trọn vẹn lên mình tội Giữa tôi và nàng chỉ cách một làn da mọng Không hề hay biết có kẻ đang nghĩ ngợi về mình, thiếu nữa ca hát một cách vô tự
Trước diễn biến mới đầy mê ly hấp dẫn đó, tôi quên mất ý nghĩ đầu tiên của tôi là lẻn vào khách sạn để ăn trộm.
Từ một kẻ cắp, tôi biến thành một kẻ si tịnh Tôi hy vọng cuộc phiêu lưu của tôi sẽ kéo dài trong sự mê ly hấp dẫn như thế mãi mại
Và từ đó, chiếc ghế mà tôi ví là một nấm mồ trở thành một tổ ậm Tôi đã tìm được tình yệu Tuy là tình yêu đơn phương nhưng dù sao tôi cũng thấy đời tươi vui hơn trược
Thoạt tiên tôi dự định lẻn vào phòng vơ vét những vật quý giá rồi trốn đị Nhưng bây giờ thì tôi lại muốn ở lì lại đậy
Trong những chuyến dạ hành, tôi luôn luôn thận trọng bước thật nhẹ cố không gây ra tiếng động cỏn con nạo Nhờ sự thận trọng đó, tôi ở yên trong chiếc ghế cả mấy tháng mà không hề bị động ộ
Những người ở khách sạn đa số là du khạch Họ đến ở một thời gian rồi đị Chỉ có một số ít là ở dài hạn, lấy khách sạn làm nhạ Cho nên tôi không bao giờ có thể si mê một giai nhân một cách lâu dại Cô gái đẹp người Âu mà tôi đã “chấm” cũng đã đi từ lậu
Có khá nhiều giai nhân đến với tôi, và tôi được biết thêm chút ít về phái đep.
Dạo nọ có một vũ nữ đến Nhật, ngụ tại khách sạn của tội Mặc dù chỉ ngồi lên ghế tôi một lần nhưng nàng đã để lại cho tôi một cảm giác êm đềm mà từ trước đến nay tôi chưa từng biệt Khi nàng ngồi lên người tôi, tôi thấy ngây ngất lạ lụng Dường như vũ nữ này có một ma lực đặc biệt đối với nam giợi
Nhưng cuộc phiêu lưu của tôi bước qua một giai đoạn mới một cách bất ngợ Vì một lý do nào đó, ông chủ bắt buộc phải về xứ, bán cơ sở lại cho người Nhât.
Chủ mới có chính sách mới, đó là tăng thu giảm chị Những trang trí mà ông cho là xa xỉ phẩm đều bị loại, cố nhiên cái ghế của tôi cũng liệt vào danh sách những món đem ra bán đấu giạ Khi nghe được tin này tôi hết sức thất vong. Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn trở về nếp sống bình thường như mọi ngượi Tôi đã đánh cắp được một số tiền khá lớn, và nếu sống như người thường, tôi có thể thong dong nhàn ha.
Tuy nhiên khi nhớ đến những cái thú kỳ lạ trong thời gian tự chôn sống trong chiếc ghế, tôi thấy không đủ can đảm từ bỏ cuộc phiêu lưu
Một ý nghĩ mới khiến tôi tiếp tục nếp sống kỳ quại Trong thời gian ở khách sạn, tôi chỉ được gần gũi với những người đàn bà ngoại quộc Tôi muốn có cơ hội được so sánh đàn bà Nhật với ho. Thấm thoát đã đến ngày đấu giạ Người mua chiếc ghế là một công chức cao cấp ở Ðông Kịnh Nhà ông ta là cả một biệt thự nguy ngạ
Cuộc di chuyển dằn vặt tôi ghê gợm Cơ thể tôi có nhiều dấu bầm nhưng tôi cắn răng chịu đưng. Tôi chịu đau với hy vọng sẽ được sống trong gia đình sang trọng của người Nhât.
Khi đã về biệt thự, người ta đặt tôi trong thư phòng có lối kiến trúc tây phượng Ðiều khiến tôi sung sướng nhất là chủ nhân chiếc ghế là một thiếu phụ trẻ đep.
Nàng rất thích ngồi trên mình tội Có thể nói là nàng ngồi cả ngày, trừ những lúc ăn và ngụ Cho nên cả ngày tôi được ôm ấp tấm thân kiều diễm của nạng Về sau tôi mới hiểu tại sao nàng chịu khó ngồi trên mình tội Thực ra thiếu phụ trẻ đẹp đó là một nữ sỹ và bà thích ngồi trên mình tôi để suy tư, đọc và việt
Bà không thể hình dung được mối tình của tôi đối với thiếu phụ đó đậu Nàng là người đàn bà Nhật đầu tiên mà tôi được may mắn gần gụi Hơn nữa, nàng có một thân hình tuyệt đep. Nàng đúng là người đàn bà lý tưởng mà tôi tôn thợ Nàng đúng là thần tượng của tội
Tình yêu đã đến với tôi và đến vời một mức độ thật cạo Tôi không thể xa nàng một phụt
Những lúc vắng mặt nàng tôi thấy nhớ nhung lạ thượng Lòng tôi trống trải không chịu đươc. Tôi chờ đợi từng phút từng giây để được gần nạng Mối tình đó có thể so sánh với mối tình của chàng Rômeo và nàng Juliẹt
Dần dần, tôi muốn biểu lộ mối tình của tôi đối với nạng Nhưng biểu lộ bằng cách nào đẩy Nếu tôi chường mặt ra thì có lẽ nàng sẽ ngất xỉu vì ngỡ là ác quỷ hiện hịnh Hoặc là nàng sẽ kêu ầm lên và chồng nàng cùng bọn gia nhân sẽ xông vào vây bặt
Không, tôi sẽ không bao giờ chường mặt rạ Tôi phải tìm cách khạc Và cách đó là cố gắng đem lại đầy đủ tiện nghi cho nàng khi nàng ngồi lên chiếc ghệ Tôi muốn làm thế nào đó để nàng thấy chiếc ghế là một người bạn chí thân, một người bạn không thể thiếu được, và như vậy là tôi thoả mãn lắm rội
Tôi luôn luôn cố gắng để làm cho nàng thoải mái mỗi khi nàng ngồi lên mình tội Khi nàng ngồi lâu và bắt đầu thấy mỏi thì tôi từ từ nhích đùi đi để nàng được dễ chịu hơn, ấm cúng hợn Khi nàng chợp mắt thì tôi nhẹ nhàng lắc lư để ru nàng đi sâu vào cõi mông.
Tôi có cảm tưởng là nàng cũng yêu chiếc ghế vì mỗi lần ngồi lên, nàng có cử chỉ sung sướng như một đứa bé được mẹ ôm trong lòng, hay một cô gái âm yếm với tình nhận
Mối tình câm nín của tôi mỗi ngày một gia tăng và tôi dám chết một cách thoả mãn nếu chỉ được giai nhân nhoẻn cười với tôi một lần thội
Thưa bà, đọc đến đây có lẽ bà đã đoán được giai nhân đó là ai rồi! Nói gần nói xa, không qua nói thật, người đó chính là bạ!
Ngay từ lúc ông chủ mua chiếc ghế, vừa đưa vào thư phòng thì tôi đã bắt đầu biết được những sự đau khổ xem lẫn với sung sướng của kẻ dám đắm hồn trong biển tịnh
Những lúc được gần bên bà là những lúc sung sướng nhất đời tội Nhưng càng sung sướng bao nhiêu, tôi càng xót xa, đau khổ bấy nhiêu, bởi vì tôi là một kẻ xấu xa ghê tợm
Tôi chỉ xin lỗi bà một điệu Có thể nào bà cho phép tôi được gặp bà một lần chẳng Tôi sẽ không xin hỏi gì thệm Có lẽ tôi là một kẻ hoàn toàn không sứng đáng cho bà gặp, nhưng tôi hy vọng bà sẽ rộng lượng ban cho tôi một ân huệ vì lòng nhân đao.
Ðêm qua, tôi đã lẻn ra khỏi biệt thự của bà để đem hết tâm tư viết lên những lưòi thú tội nạy Bà biết chăng, trong khi bà đọc bức thư này, tôi đang lang thang bên vườn hoa bên ngoài, lòng thấp thỏm lo ậu
Nếu bà chấp nhận lời van nài của tôi, xin bà treo chiếc khăn tay của bà lên trên lọ hoa bên ngoài cửa sổ phòng bạ Khi đó tôi sẽ bước vào biệt thự với tư cách là một người khách nghèo hen..”.
Bức thư kết thúc ở đọ Trước khi đọc hết bức thư, linh tính báo cho bà Yoshiko biết trước bà là nhân vật chính trong chuyện quái đản nạy Mặt bà tái xanh không còn giọt mạu
Như một lò xo, bà đứng lên, chạy ra khỏi phọng Bà tránh xa chiếc ghế mà trong mấy tháng qua, bà đã ngồi lên đó hàng giờ, ngồi một cách thoải mại
Có lúc bà muốn ngừng lại giữa chừng, xé nát bức thư, nhưng bà lại đổi ý, cố gắng đọc hết câu chuyên.
Khi đã đọc xong, bà thấy linh tính đã báo rất đúng chiếc ghế “ưng ý nhất” của bà có chứa một người thật chẳng Nếu đúng như vậy thì thật là một chuyện quái đản rùng rơn.
Và càng nghĩ bà càng nổi da gà, lạnh buốt xương sống, dường như có ai đó đổ nước lạnh vào lựng
Bà nhìn sững lên trời như người lên động Một lúc sau bà mới bình tĩnh để suy nghị
Có nên xem xét chiếc ghế để tìm hiểu thực hư chẳng Bà tự thấy không đủ can đảm bước gần chiếc ghế ma quái đọ
- Thưa bà, có thư..
Bà Yoshiko giật nảy mình trước tiếng nói bất ngờ đọ Quay lại, bà nhận ta có người đang đứng trước cửa, tay cầm một phong thự
Bà cầm lấy phong thư và kêu lên một tiếng hãi hụng
Lại một bức thư của con người ghê ghớm ấy!
Tên của bà hiện rõ trên phong bì, cùng với nét chữ như cua bò quen thuôc.
Bà do dự một lúc thật lâu, phân vân không biết nên bóc thư ra khộng
Sau cùng, cố thu hết can đảm, bà xé phong bì, bóc thư ra đoc.
Bức thư thứ hai rất ngắn:                  

“Xin bà bỏ qua cho sự đường đột của tôi khi gửi thêm cho bà một bức thư thứ hại Tôi xin nói ngay cho bà an tậm Tôi là một trong những người ái mộ văn tài của bạ Bản thảo mà tôi gửi đến bà dưới hình thức một bức thư, đó chỉ là một chuyện hoàn toàn tưởng tương.
Tôi sáng tác câu chuyện quái đản này khi biết ông nhà mua chiếc ghế đo..
Ðây là tác phẩm đầu tay của tôi, nếu được bà phê bình thì thật là vạn hạnh cho tội
Bà nhận xét nó thế nảo Nếu bà thấy nó lý thú phần nào thì đó là một phần thưởng lớn lao cho cố gắng viết văn của tội
Trong thư đầu, tôi không nêu tên truyện ngắn của tôi vì tôi muốn bà nghĩ đó là một bức thự
Bây giờ tôi xin phép được đặt cho nó một nhan đề là” Chiếc ghế đa tình”, không biết bà có đồng ý hay khổng”.
Trân trọng kính chào bà và chúc bà được vạn sự như ý!”.

Không có nhận xét nào: