NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

ANH ĐÃ NHÌN THẤY EM..




Em có những ban mai giấu trong hồn như lửa
Em có nổi buồn như tro
Hoang lạnh cả một thời thiếu nữ
Em có những ngọt ngào chưa tan
Thấm dịu cả tháng ngày lam lũ
Và em biết
Chỉ có một người
Nhìn thấy em

Bây giờ
Ngày tháng xanh tươi dần vắt cạn
Đôi mắt thâm quầng bóng tối đậm dần
Nhưng em biết trong cái nhìn nhân hậu
Anh vẫn thấy em tươi mới thuở ban đầu

Nhìn thấy em
Đã nhìn thấy em
Tròn đầy như trăng
Xanh mền như cỏ
Dịu hiền như sông
Hồn nhiên như gió
Như thác quyết liệt
Như núi nghĩ suy
Như đất thầm lặng
Chứa bao diệu kỳ

Bây giờ trên má em
Nếp nhăn dần lộ rõ
Trên tóc em
Sợi bạc choán dần chỗ
Giọng nói em chỉ còn những âm buồn
Và tiếng hát tắt chìm than đá
Nhưng em biết
Chỉ có anh duy nhất
Nhìn thấy em
Sức sống vẫn nguyên đầy
Nửa chìm khuất mặt trăng
Nửa xúc cảm sau màn sương phủ kín
Anh nhận ra em với tất cả sắc màu
Anh có trên đời
Anh ở nơi đâu

Anh đã nhìn thấy em
Anh không có thật
Mong được sẻ chia
Em ao ứơc thôi mà
Nên mãi mãi
Chỉ có em đối mặt
Với chính mình
Đơn đọc quãng đường xa 


ohad8mdsvv4onsakln1e Ở lại đi  Nguyễn Phong Việt                  Ở lại đi.
Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hết
tiếng cười chưa dứt
đêm chưa về sáng…
Nơi này còn cần một người để lau nước mắt
cần một tiếng thở dài đồng cảm
cần một cái lay vai thức tỉnh…
Nơi này còn những ngày thật ngắn
còn những đêm thật dài
còn những bình minh một người chưa thức giấc
những hoàng hôn một người đã chợp mắt…
Nơi này còn cần một giọng nói tha thiết
còn cần một tấm lòng thành thật
còn cần những ước mơ viển vông…
Nơi này còn một giấc ngủ bình yên
còn một cơn gió về thật nhẹ
còn một ánh trăng qua cửa…
Ở lại đi.
nơi này còn cần tất cả!

Không có nhận xét nào: