NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Bến, thuyền và biển.



Khi bão tố ập đến, những cơn sóng ầm ầm vỗ vào mạn thuyền, điều thuyền nghĩ đến đầu tiên chính là bến.


Ngày xưa và ngày nay, trong những bài hát về tình yêu, các tác giả chỉ thường đề cập đến chuyện tình của thuyền và biển. Thuyền và biển không bao giờ rời xa nhau và hiểu nhau hơn ai hết. Khi thuyền vui hay buồn, khi thuyền muốn đi chu du khắp nơi, biển đều có thể đưa thuyền đi. Thuyền cũng rất vui vì có biển sát cánh ở mọi lúc, mọi nơi. Dù thuyền có đi lâu bao nhiêu thì biển cũng vẫn ở bên, không bỏ rơi và luôn vỗ về thuyền bằng những gợn sóng êm ái, ru dương.
Nhưng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu tình yêu của thuyền và biển luôn luôn êm ái và an bình như vậy. Vì cũng như cuộc sống hàng ngày, tình yêu không phải lúc nào cũng bình yên như mong muốn. Rồi sẽ có lúc vì các nhân tố bên ngoài làm biển nổi giận, bão tố ập đến và những cơn sóng ầm ầm vỗ vào mạn thuyền. Nó làm cho thuyền chao đảo và có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Chính lúc đó, điều mà thuyền nghĩ đến đầu tiên đó chính là bến.
Bến cũng rất yêu thuyền nhưng bến chưa bao giờ và cũng không dám nói ra điều đó với thuyền. Bến biết mình không thể đưa thuyền đi bất cứ đâu thuyền muốn. Bến cũng không thể nhờ những gợn sóng vỗ về thuyền. Bến càng không thể sát cánh cùng thuyền trong những chuyến đi dài ngày... Tất cả những gì bến có thể làm là luôn luôn ngóng chờ, lo lắng mỗi khi thuyền đi xa và vui mừng khi thuyền trở về với bến an toàn.
Bến cố gắng hết sức để có thể giữ thuyền lại, để thuyền không bị trôi đi theo những cơn sóng to của biển mỗi khi biển nổi giận. Bến vui vẻ, thanh bình và không có tác động bên ngoài nào có thể khiến bến nổi giận.
Tất cả những điều đó, từ trước đến nay, thuyền chưa hề nghĩ đến. Với thuyền, bến giống như một người thầm lặng, không có chút gì thú vị hay năng động và thuyền chưa bao giờ để ý đến những tình cảm thầm kín mà bến dành cho mình. Nhưng khi gặp khó khăn do bão tố, khi cảm thấy mệt mỏi với những chuyến hành trình dài thì thuyền nghĩ đến bến đầu tiên, một cột mốc mà trước đây thuyền nghĩ nó thật buồn tẻ.
Thuyền đã biết dù mình có năng động, có tham vọng và đạt được thành công qua các chuyến đi nhiều đến mấy thì một lúc nào đó, thuyền cũng phải tìm và quay lại nơi chắc chắn sẽ đem tới bình yên và an toàn cho mình.
Thuyền không thể vì tình yêu với biển mà suốt đời lênh đênh với những chuyến đi mà không biết bão tố đến bên mình bất cứ lúc nào.

Không có nhận xét nào: