NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Nước mắt chưa thể rơi...




Một linh hồn buồn bã lướt thướt kéo mình qua cỏ rối. Linh hồn đứng trước gió vẫn không thể tan đi. Linh hồn dễ xúc động, nhưng đứng trước nỗi buồn của mình vẫn chưa thể khóc. Đôi khi nó nghĩ, chỉ cần khóc một cái là nó lập tức có thể sẽ rũ ra đấy, nằm mệt lử… Nhưng nó không khóc. Hay chưa khóc được? Linh hồn vẫn bước đi. Bên trong nó là một hòn đá tảng.
Hôm nay linh hồn đã cười. Nó cười sặc sụa. Bất cứ thứ gì cũng có thể khiến nó cười phá lên, cười như thể chưa được cười bao giờ. Và nó ước, giá lúc nào cũng được ở bên bạn bè như thế này, nó sẽ không còn nhớ đến nỗi buồn của mình nữa. Chỉ có bạn bè thôi. Và vui cho nhau…
Song linh hồn dù có muốn hay không vẫn phải trở về nhà, vẫn phải có những phút giây một mình, và yên lặng trở lại với nỗi buồn của chính nó. Linh hồn có đang buồn cho chính nó, hay đang đau cho nỗi đau của người nó yêu thương? Tình yêu là gì nhỉ? Nó giày vò con người ta dù nỗi đau không trực tiếp lên mình. Trái tim bị phản bội nếu hờn ghen và phẫn nộ sẽ vẫn còn sôi sục. Và dù có tiêu cực, nó vẫn đem lại chút sinh khí vì con người ta còn muốn hành động, còn muốn quẫy đạp. Tội nghiệp nó khi vẫn còn yêu thương!
Nhưng trái tim, một trái tim không còn yêu khi bị phản bội sẽ làm gì? Nó cứ rũ ra đó. Một thân xác rũ rượi. Tệ làm sao cái thân xác rũ rượi ấy vẫn không chịu ngồi không. Nó lại cứ thích đau nỗi đau của người nào đang đau kia. Có thật nó đang đau cho người mà không có phải đang đau cho chính mình? Tình cảm là một thứ rối rắm. Và nó thấy nặng nề. Một cảm giác bức bối nhiều không thể tả. Cứ muốn nó là cái vật gì có thể cầm nắm vứt đi. Nhưng nó lại cứ là cái gì đó nghèn nghẹn trong lồng ngực, nhiều khi bức bí tưởng chết vì không thở được.
Có những người rất dễ xúc động, và rất nhiều khi quá dễ dàng để khóc. Vậy mà có những lúc họ lại có thể làm đá tảng cho chính mình. Họ không thể khóc. Hay đúng hơn chưa thể khóc được. Tâm hồn họ giờ là nắng hạ chờ mưa. Nó cứ bỏng rát lên.
Chưa khóc được. Những người chưa khóc được có phải rất mạnh mẽ? Vì chỉ cần một trận mưa nước mắt là lập tức họ sẽ nằm dài ra đấy, rũ rượi. Người chưa khóc, vẫn có thể mang rêu xanh mà phủ lên mình những hòn đá tảng. Cái bức bối nặng nề không thể ngăn con người ta sống và tìm kiếm niềm vui. Thế giới có những nỗi buồn thì những niềm vui vẫn tìm mọi cách khỏa lấp. Con người chưa khóc sẽ không nặng nề bước tới, vì như ta biết đấy, khi đã mang quen một vật gì, ta có thể mang nó như thế mà hoạt động, chẳng làm sao cả, cho đến ngày ta thấy nhẹ tâng và phát hiện ra, nó rơi đâu mất rồi…
Nước mắt vẫn chưa rơi…

Không có nhận xét nào: