NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Tình yêu hay sân hận?



Bố mẹ yêu con, thỉnh thoảng cho con ăn đòn. Bố mẹ không yêu con, bạo hành đối với con cái, thỉnh thoảng cho con ăn đòn. Nói chung là mọi bố mẹ tốt xấu đều cho con cái ăn đòn. Thế thì làm sao ta phân biệt được bố mẹ nào đánh đòn vì tình yêu, bố mẹ nào đánh con là bạo hành đối với con cái?
Hai từ “đánh đòn” chung chung chẳng nói lên được điều gì cả, phải không các bạn? Nhưng có lẽ là chúng ta đều có thể phân biệt tình yêu với bạo hành, chỉ qua quan sát hành vi của bố mẹ khi đánh đòn:
Khuôn mặt của người vì tình yêu luôn hiền dịu, khuôn mặt người bạo hành có sát khí, mắt đổ lửa như sắp giết người.
• Lời nói người vì tình yêu luôn hiền dịu, người bạo hành chửi rủa dữ dằn thô tục.
• Người vì tình yêu đánh con mà mặt có vẻ như mình đau, người bạo hành vẻ mặt thỏa mãn khi đánh.
• Người vì tình yêu đánh nhẹ, người bạo hành đánh như đánh cho chết.
• Người vì tình yêu thỉnh thoảng lâu lâu mới đánh đòn, khi có việc rất hệ trọng cần nhắc nhở; người bạn hành có lẽ trung bình mỗi ngày đánh một lần.
Nếu chúng ta quan sát hành động của hai người kỹ càng một chút, các chi tiết trong hành động của họ cho ta biết rất rõ, không thể sai lạc, ai là thiên thần ai là ác quỷ.
Và điều này đúng trong mọi hoạt động khác của con người: Thầy cô giáo dục học sinh, công an dùng vũ lực với dân, tổ chức nhà nước cưỡng chế đất đai cho các dự án phát triển, người phê phán nhà nước để xây dựng và kẻ phê phán để đánh cho nhà nước sập, dùng quân sự để phòng vệ đất nước hay hành động như cao bồi ngứa tay súng đối với nước khác…
Các bạn, chúng ta hay nói là lòng ta ta biết, người khác không biết được. Đó là nói chung chung cho những người không muốn quan sát hay không biết quan sát. Đối với người biết quan sát, trừ các vấn đề rất tế nhị với các khác biệt rất vi tế, hầu như ta luôn luôn có thể đọc được tâm ý của một người qua các hành động của họ bên ngoài.
Chúng ta cần quan sát tâm ta để suy tư của ta luôn đặt căn bản trên tình yêu và thiện tâm. Và đặc biệt là quan sát chính hành động của ta bên ngoài để biết chắc là hành động đó đặt căn bản trên tình yêu và thiện tâm.
Và quan sát hành động, lời ăn tiếng nói cử chỉ của người khác, để nhận ra là họ làm việc vì tình yêu và thiện tâm, hay vì ác tính và hủy diệt.
Thông thường thì, người có tình yêu trong lòng luôn nói năng và hành động với ngôn ngữ của tình yêu, hiền dịu, thông cảm, ngay cả đối với kẻ địch của mình. Người có ác tính thường dùng ngôn ngữ nhằm kích thích thù hận, ghét bỏ, và khuyến khích cãi nhau, kình nhau, đánh nhau…
Đừng lẫn lộn.
Mục tiêu tối hậu mà người ta nói ra như là yêu con cái, yêu tổ quốc, yêu đồng bào, yêu Chúa, bảo vệ đạo Chúa, bảo vệ chánh pháp, yêu kính Phật… chẳng nghĩa l‎ý gì hết. Người “yêu” thật sự luôn có ngôn ngữ và hành động của “tình yêu”.
Ví dụ: “Yêu dân và lấy đất lập dự án cho dân nhờ.” Nếu yêu dân thật như thế thì người nhà nước sẽ có rất nhiều biện pháp nói chuyện với dân, giải thích, khuyến khích, điều đình, giá đền bù đúng giá thị trường (không phải giá “luật định” chỉ bằng 1/10 giá thị trường. “Luật” mà phi l‎ý thì người nhà nước sẽ biết cách sửa luật, nhà nước lãnh lương để làm luật và sửa luật), lo tổ chức công ăn việc làm mới cho dân… Nói chung là tất cả mọi việc mà một viên chức nhà nước yêu dân sẽ làm, cho đến mức là nếu có một vài người dân không đồng ý, đại đa số dân chúng trong vùng sẽ đồng ‎ý là đó là những phần tử rất cực đoan và vô lý. Và ngay cả khi đó, quan chức vẫn có những biện pháp pháp lý đứng đắn như là xin tòa án cho phép di dời, khuyến khích dân tự di dời, cuối cùng mới nhờ công an làm việc tử tế trước mắt báo chí…
Đất nước chúng ta có rất nhiều bạo hành. Internet thì toàn là tin tức với ngôn ngữ bạo hành, nhằm gây thù hận và chia rẽ, được chúng ta chuyền tay thoải mái. Bạo hành gia đình, bằng vũ lực và bằng ngôn ngữ bạo hành, là chuyện tự nhiên. Tại một số địa phương, thỉnh thoảng có tin người chết trong tay công an. Dân quê thường xuyên phải biểu tình đòi công lý về việc cưỡng chế đất đai…
My God! Nếu chúng ta không bảo nhau có tác phong đứng đắn, đặt trên tình yêu và hiểu biết mà xử với nhau, thì ta cứ sống theo kiểu vàng thau lẫn lộn, thánh quỷ như nhau mãi. Làm sao mà tiến hóa thành đại cường được?

Không có nhận xét nào: