NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

TUẦN TRĂNG MẬT KHÔNG BAO GIỜ KẾT THÚC.


Tình yêu không phải là một mối quan hệ. Tình yêu mang tính cảm thông, nhưng nó không phải là một mối quan hệ. Một mối quan hệ là một cái gì đó đã kết thúc. Một mối quan hệ là một danh từ; dấu chấm hết đã xuất hiện, tuần trăng mật đã kết thúc. Lúc này không còn niềm vui, không còn sự hăng hái nhiệt tình, mọi việc đã kết thúc. Bạn có thể tham gia tuần trăng mật, chỉ để giữ lời hứa của mình. Bạn có thể tham gia tuần trăng mật vì nó thoải mái, dễ chịu, ấm cúng. Bạn có thể tham gia tuần trăng mật vì bạn chẳng còn việc gì khác để làm. Bạn có thể tham gia tuần trăng mật vì nếu bạn không tham gia thì bạn sẽ gặp nhiều rắc rối... Mối quan hệ là một cái gì đó đã kết thúc.
Tình yêu không bao giờ là mối quan hệ; tình yêu là sự cảm thông. Nó luôn là một dòng sông, tuôn chảy không có điểm dừng. Tình yêu không biết đến dấu chấm hết, tình yêu là một thứ tuần trăng mật không bao giờ kết thúc. Nó cũng giống một cuốn tiểu thuyết khởi đầu từ một điểm nào đó và kết thúc tại một điểm nào đó. Nó là một hiện tượng diễn ra không ngừng. Người yêu có thể kết thúc, nhưng tình yêu vẫn tiếp tục tồn tại, nó là một thể liên tục.
Tại sao chúng ta lại làm cho sự cảm thông đẹp đẽ này trở thành một mối quan hệ? Tại sao chúng ta lại vội vã thế? Vì sự cảm thông không an toàn, mối quan hệ thì an toàn. Mối quan hệ có sự an toàn; sự cảm thông chỉ là một cuộc gặp gỡ giữa hai người lạ mặt, có thể chỉ qua một đêm thì họ nói lời chia tay. Ai biết được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai? Chúng ta lo sợ về điều đó nên chúng ta muốn làm cho điều này trở thành chắc chắn. Chúng ta muốn ngày mai phải  diễn ra theo đúng những gì dự kiến của mình; chúng ta không để sự tự do có cơ hội lên tiếng.
Bạn yêu một cô gái hoặc một chàng trai và bạn lập tức bắt đầu nghĩ đến việc kết hôn. Bạn muốn biến nó thành một mối quan hệ hợp pháp. Tại sao? Tại sao pháp luật phải xuất hiện giữa tình yêu? Pháp luật có thể xuất hiện bởi vì nơi đây không có tình yêu. Đây không phải là tình yêu, đây chỉ là một ý nghĩ kỳ quặc và bạn biết rằng nó có thể biến mất ngay ngày mai. Trước khi họ biến mất, bạn muốn làm một cái gì đó để nó không biến mất nên bạn biến nó thành một bản hợp đồng. Bạn hy vọng rằng bản hợp đồng này sẽ giúp bạn giữ lại cái được gọi là tình yêu này.
Trong một thế giới tốt hơn, với những con người sâu sắc hơn, với những con người thức tỉnh hơn, người ta sẽ yêu thương, yêu say đắm, nhưng tình yêu của họ vẫn luôn là sự cảm thông, chứ không phải là một mối quan hệ. Tình yêu của họ có thể sâu sắc hơn, lãng mạn hơn, thiêng liêng hơn, tồn tại lâu hơn cái được gọi là tình yêu của bạn. Nhưng nó không được bảo đảm bởi pháp luật, bởi phiên tòa, bởi cảnh sát. Sự đảm bảo bắt nguồn từ con tim mỗi người, đó là sự đồng cảm trong im lặng. Đó là sự đồng cảm giữa hai đôi mắt, giữa hai con tim, giữa hai linh hồn. Tình cảm này chỉ có thể hiểu, không thể nói.
Hãy quên đi mối quan hệ và hãy học cách cảm thông.
Một khi bạn sống trong mối quan hệ bạn bắt đầu giả định về nhau - điều này hủy diệt mọi tình cảm giữa hai người. Người phụ nữ nữ nghĩ rằng mình biết rõ người đàn ông, người đàn ông nghĩ rằng mình biết rõ người phụ nữ. Chẳng ai biết rõ ai cả! Bạn không thể hiểu rõ người khác, người khác luôn luôn là một điều bí ẩn. Việc giả định về người khác là sự lăng mạ, là sự thiếu tôn trọng.
Làm sao bạn có thể biết rõ về họ? Họ là một chuỗi thay đổi liên tục, họ không phải là vật chất. Người phụ nữ bạn biết vào hôm qua đã thay đổi, trở thành người phụ nữ khác vào hôm nay.
Người đàn ông bạn đã ngủ cùng tối hôm qua, sáng nay bạn hãy nhìn lại gương mặt anh ta. Anh ta không còn là người đàn ông của tối hôm qua nữa, anh ta đã thay đổi nhiều. Thay đổi rất nhiều. Đó là sự khác biệt giữa một con người và một món đồ vật. Đồ vật trong phòng vẫn không thay đổi, nhưng người đàn ông và người phụ nữ, họ không còn như trước nữa.
Mối quan hệ thì xấu xí, sự cảm thông thì đẹp đẽ.
Trong mối quan hệ cả hai người đều trở nên mù quáng về nhau. Bạn thử nghĩ xem, lần cuối cùng bạn nhìn thẳng vào mắt vợ mình là cách đây bao lâu? Có lẽ đã nhiều năm rồi. Bạn quan tâm đến người lạ nhiều hơn so với người mà bạn đã biết. Bạn biết tất cả về thể xác của họ, bạn biết cách phản ứng của họ, bạn biết tất cả những gì đã xảy ra. Mọi điều cũ kỹ đều lặp đi lặp lại.
Thực ra không phải thế. Không gì lặp lại cả; mọi thứ đều mới mẻ qua từng ngày. Chỉ có ánh mắt của bạn trở nên cũ kỹ, chỉ có kết luận của bạn, định kiến của bạn trở nên cũ kỹ.
OSHO

Không có nhận xét nào: