NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Có một từ sẽ làm bạn phát ốm...


 Arthur Gordon là một nhà văn nổi tiếng. Ông có nhiều câu nói sâu sắc khiến mọi người khâm phục. Tuy nhiên, ông kể lại rằng bản thân ông học được một bài học lớn trong một trường hợp rất bất ngờ

k7qikanu4itygqp17dfq Có một từ sẽ làm bạn phát ốm
Đó là lần Gordon tới New York để phỏng vấn Tiến sĩ Blanton, cũng là người đồng sáng lập Tổ chức Nghiên cứu Tâm thần học. Trong khi ngồi ở tiệm ăn chờ Tiến sĩ Blanton tới, Gordon suy nghĩ vẩn vơ và bắt đầu nghĩ ngợi về quá khứ của mình, về những việc mình đã và chưa làm được. Và khi Tiến sĩ Blanton tới, ông nhìn thấy Gordon đang ngồi chờ mình với đôi lông mày nhíu lại, mặt mũi buồn bã u ám..
- Có chuyện gì vậy, Arthur? – Tiến sĩ Blanton hỏi ngay khi nhìn thấy Gordon, khiến cho Gordon quên mất rằng mục đích của mình ở đây hôm nay là để… phỏng vấn Tiến sĩ.
- Ừm, tôi chỉ ngồi nghĩ về cuộc sống của mình. Có quá nhiều điều tôi lẽ ra đã làm được rồi. Này, anh biết không, nếu hồi đó tôi cố học thêm chút nữa, có lẽ bây giờ tôi cũng là Tiến sĩ rồi đấy!
Tiến sĩ Blanton mỉm cười, gợi ý:
- Ăn trưa xong chúng ta cùng đến văn phòng của tôi nhé. Tôi có cái này hay lắm.
Sau bữa trưa, tại văn phòng của mình, Tiến sĩ Blanton bật một cuộn băng cassette.

- Anh hãy lắng nghe cuộn băng này. Có ba người khác nhau nói về chính họ. Họ đều là bệnh nhân của tôi và đều cần điều trị tâm lý. Anh nghe kỹ nhé!

Trong suốt một tiếng đồng hồ, nhà văn đáng kính Gordon lắng nghe. Và khi kết thúc, Tiến sĩ Blanton hỏi:
- Anh có thấy ba người này có một điểm chung không?
Arthur Gordon suy nghĩ rồi đáp:
- Tôi chẳng thấy có gì chung cả. Họ có những cuộc sống, cách sống quá khác biệt và những vấn đề họ gặp phải cũng quá khác nhau.
- Thế thì để tôi nói anh nghe – Tiến sĩ tâm lý học nói – Tất cả ba người đều nói rất nhiều lần từ: “Giá như…”, “Nếu mà…”. Những cụm từ này thật sự làm thần kinh người ta phát ốm. Nó chẳng khác gì độc tố, nó làm mọi người đều tiếc nuối, tự trách móc, bi quan… Điều đầu tiên tôi khuyên họ là họ cần học cụm từ: “Lần sau…”. Cụm từ này chỉ tới tương lai, tới một ngày mới, tới sự mạnh mẽ, hồi phục, sửa chữa, hàn gắn… Nếu đã không thay đổi được quá khứ, thì anh nên hướng mắt mình về quá khứ hay tương lai?

Không có nhận xét nào: