NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Ngày đắng..


07/05/2012 02:59 pm
 
Đắng, đắng lắm! Như giọt cafe đen. Lòng ta cứ như kẻ lãng du bị bỏ đói trên con đường độc hành. Hồng nhan tri kỷ có mấy ai. Rồi đây xa cách nhau vời vợi. Ta ở một phương trời xa lạ tới từng ngọn gió. Bước chân lại bắt đầu khập khiễng như thuở nào. 
Em đã cứu vớt ta bằng một tình yêu rất đàn bà. Rồi những ngoan yên trong ta cứ lẳng lặng theo nhau bay vèo trên xa vắng. Ngày đắng đến từng giai điệu. Hình như ở nơi ấy có quá nhiều mũi nhọn đang chĩa về phía ta. Hình như ta trở thành người đeo mang tội lỗi trông chờ sám hối. Còn ai cười với ta chăng?
Người đàn bà trong gương. Em đang soi từng khoảng đắng đót trong ta đấy. Dường như ta mới tìm thấy em trong một phút giây nào đó thoát khỏi những sở niệm. Tài thật, những điều em trách cứ xem ra chẳng sai. Ta vốn dĩ là một gã đàn ông mang con tim tội lỗi thật rồi.

Thời gian đắng. Những cái vệt đắng đang xâm chiếm từng ngóc ngách con người của gã đàn ông nồng ấm. Em trao cho ta tình yêu, em trao cho ta nỗi nhớ. Những gì em trao cho ta đều thấm sâu vào con tim. Từ khi nào ta biết chờ em, chờ một tình yêu rất đàn bà của em. Tình yêu mang chút giận hờn trách cứ. Tình yêu có tính ích kỷ sở hữu. Tình yêu của em làm ta mềm oặt như một kẻ mộng du.
Em yêu ta vì điều gì nhỉ? Vì ta là một gã đàn ông mà em thường hay mắng đa tình. Vì ta mang trên khuôn mặt mình một nụ cười du miên làm em phải nhớ. Vì ta là kẻ yêu hoa, yêu lá, yêu tất thảy những gì thuộc về cái đẹp. Vì ta nhạy cảm như thể một mẩu quì tím. Ta biến đổi sắc màu khi ta yêu em.
Ngày đắng lắm. Đắng trong nỗi đợi chờ em. Sau mỗi giấc mơ ta tỉnh dậy chỉ thấy một ly cafe đen trên bàn. Giá như mà. Giờ phút này đây. Có một ai đó, có một tình yêu rất đàn bà cạnh bên ta. Không quá xa ta 60cm. Giá mà có người đàn bà pha cho ta một ly trà ấm. Để ta quên đi cái đắng tận cùng miệng lưỡi, con tim.
Ngày mưa bão. Nhớ em!
Nhớ vậy thôi vì những cách xa giờ đây là vời vợi. Từng hồng nhan bỏ ta đi. Chỉ còn ta đi tìm ta trong từng giai điệu của cây đàn cũ kỹ hoen rỉ từng sợi dây. Cái thời nào ấy ta đã hào hoa tới quên cả lối về. Cái thời nào ấy ta đâu có biết yêu người bằng tình yêu mang nỗi đau rất thật.
Người đàn bà ơi! đừng khóc. Ta yêu em bằng con tim ta thật thà không dối gian. Tình yêu của em có đủ lớn tới nỗi em có thể vứt bỏ mọi thứ mà chạy đến ôm ta giây phút này? Tình yêu của em có đủ lớn để em không rời xa ta?
Gã đàn ông nồng ấm trong ta chẳng biết đã dọc ngang trời đất bao năm. Đã nhận được bao nhiêu tình cảm mến thương trao tặng. Vậy mà có một ngày ta trở về rất đắng. Rất lạnh lùng và rất... rất vô tâm.
Em có còn đủ sức để yêu ta không?

Không có nhận xét nào: