NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Khen hay chửi đều là MỘT!..




Người Tàu có một câu: "Khen ta khen đúng là bạn ta! Chửi ta chửi đúng là thầy ta! Còn nịnh bợ ton hót với ta là kẻ thù của ta vậy!". Câu ấy, nhiều người xem là kim chỉ nam để sống, và lấy làm thú vị lắm lắm! Cũng có lúc ta nghĩ câu ấy nói đúng, nhưng ngó cái thực tế xã hội, nhất là dòm cái nhân tâm con người thì xem chừng, chả có lời chết tiệt nào trên đời này đúng cả. Có chăng chỉ là tiệm cận một góc độ nào đó mà thôi.

Từ cổ chí kim, con người vốn ưa được khen, mấy ai ưa bị chửi. Con người ta, dù đàn ông hay đàn bà đều có 9 cái lỗ. Từ 9 cái lỗ ấy, khi nhận vào đều muốn những thứ mát mẻ, ngon ngọt, dễ chịu, nhưng khi phun ra thì toàn là hôi thối và tanh khắm. Cái lỗ mồm thích hôn hít và tợp đồ ngon, nhưng khi nhổ ra thì toàn vi trùng. Hai cái mũi thích ngửi mùi thơm, nhưng khi xịt ra thì toàn hen suyễn. Hai cái lỗ mắt muốn nhìn toàn thứ đẹp, nhưng khi rỉ ra toàn thứ cay đắng mặn mòi. Hai cái lỗ dưới vừa đào thải vừa có chức năng duy trì sinh sản thì muốn ngoáy chỗ ngon lành, nhưng khi phun ra thì khai rình bẩn thỉu. Hoá ra, lão tạo hoá đã an bài cho cái giống người và các giống súc vật đều như nhau, tức ưa ngon ngọt và dễ chịu, chả ưa khai rình và tanh khắm. Nên từ đó mà suy ra cái bản chất ưa lời nịnh, thích lời khen, ghét bỏ lời chê là hoàn toàn có lý.

Bản chất con người, đứa nào cũng có cái sự tráo trở, lật lọng, nhưng mồm thì cứ muốn làm điều nghĩa hiệp, rằng ta đây ghét bỏ điều xấu truy cầu điều tốt. Nhưng chỉ cần quẳng một mẫu xương xuống sàn nhà là nhận ra ngay đâu là người đâu là chó. Người-chó, chó-người vốn dĩ là một, chung nguồn gốc phận kiếp cả mà thôi. Có người nào trên đời này vỗ ngực rằng, ta oách hơn chó, xin thưa một tiếng cho thơm đi! Cái giống người là giống phản phúc nhất trên đời, bất trung, bất nghĩa, phụ tình nhất trong sáu cõi. Chìa đồng bạc lẻ ra là cắn xé lẫn nhau. Chìa cái mặt son phấn loe loẹt ra cái là tranh nhau ghen tỵ. Chìa cái lợi nhỏ ra cái là xăm xỉa bon chen. Chả ai tốt đẹp gì nhưng mở mồm là rêu rao đạo đức. Càng đứa trông bề ngoài oai phong bệ vệ thì bên trong cái dục tính lại càng rất tầm thường. Toàn những đứa miệng thở ra là kinh kệ, thì làm chả được trò trống gì. Toàn những con rêu rao chung tình thì phản phúc đầu tiên. Cái sách đầu tiên nên đốt mẹ nó đi chính là sách dạy làm người, cái câu vớ vẩn nhất là câu đầu tiên: "Nhân chi sơ tính bổn thiện" của Mạnh Tử. Nên Tuân Tử đã nói lại là: "Nhân chi sơ tính bổn ác". Thiện cái mẹ gì, phải là ác mới đúng. Mới đẻ ra biết cái gì mà thiện? Cứ thử đưa tay vào mồm con ít đi xem nó có cắn cho một miếng không? Nhưng khi lớn lên, được dạy dỗ và giáo dục, thì thú tính giảm dần, ý thức người được nâng lên, nên sẽ chỉ cắn khi tự vệ mà thôi. Chẳng hạn như có ai đó chửi mình, là chuẩn bị để chửi lại. cái đó gọi là tự-vệ-tính của mỗi con người. Cái gọi là tự-vệ-tính này nó xuất khởi từ chỗ sợ người ta nghĩ xấu về mình, nghĩ sai về mình. Nên lồng lộn lên để giải thích, để phân bua. Chết tiệt, làm đếch gì có cái thứ đúng sai trên đời. Sai hay đúng đều do con người ta tự vạch ra thôi. Mọi sự vốn nhất nguyên, rồi vì quyền lợi thống trị, họ vạch ra cái gọi là nhị nguyên, để dễ bề phân định thế này và thế khác. Cái làm người ta sướng nhất trong cuộc đời là LÀM TÌNH thì bị coi là xấu xa. Vớ va vớ vẩn. Cứ chửi ai đó mà lôi cái bộ phận sinh sản ra để chửi thì cho là đau, là tục. Vớ va vớ vẩn. Thử hỏi trên đời có thằng đàn ông nào không chui ra từ cái chỗ đó của đàn bà? Ai dẫn ra được có thằng nào không chui ra từ chỗ đó, ta xin quỳ xuống xin lỗi. Trừ ba cái loại ngổ ngáo từ trong trứng, phải đẻ bằng dao mổ thì không tính, hay sinh sản vô tính trong ống nghiệm thì cũng khỏi cần bàn.

Cụ Jesu khi đi giảng đạo, cũng khuyên con người ta đại ý rằng, nếu bị tát má bên phải thì chìa nốt má bên trái ra cho họ tát. Cụ Thích Ca Mâu Ni cũng không kém, nói đại ý rằng, kẻ cắt thịt ta và kẻ đem sữa cho ta đều là một. Thôi thì, thế gian giờ có 2 cụ ấy là ông lớn trong thiên hạ, có nhiều người tin theo, ta cũng tin theo, nên cứ thế mà suy ra rằng, chả cái đếch gì trên đời này là hoàn thiện cả, ghét ta và yêu ta đều là một, khen ta và chửi ta đều là một. Không hơn không kém. Đều giả vờ lừa nhau và giả vờ tin nhau cả mà thôi. Không tin á? Nghĩ lại đi, nghĩ lại xem mình đã từng yêu ai chưa? Khi yêu thì thề non hẹn biển, được ba bữa nửa tháng rồi ghét nhau như chó với mèo. Nghĩ lại đi xem mình đã từng món lợi lộc nào đó, mà đánh đổi cả nhân tâm chưa? Có khi chửi cha mắng mẹ, đập chú chém anh, quăng dì đạp mợ để mà cướp cho được cái lộc về mình ấy chứ! Gớm, biết tỏng còn cứ giả vờ!

Nên từ đó ta chẳng còn tin ai khen mình cả, chẳng còn ghét ai chửi mình cả. Khen hay chửi đều ở mồm người cả, người thích thì người sủa, người nói, người ca, người ngợi v.v... Ta vẫn là ta, kệ con mẹ cái phong vân tuế nguyệt nó chìm nổi sụt trồi ra sao cũng mặc. Đời chẳng qua là một mớ tuồng, ai cũng là diễn viên giỏi cả. Welcom tất! Hãy nhập tuồng mà khuấy cái nồi cám cuộc đời cho xôm. Khen chê mắng chửi cho đủ bi hài. Có cái chết tiệt gì trên đời này đáng giá để tung hô đâu! Có chăng chỉ là sự vờ vịt và dối trá hiện hình trong từng chi tiết nhỏ nhất của cuộc sống, mà ai cũng cố để nhịn cho nó "dĩ hoa vi quý" mà thôi.

Vớ va vớ vẩn!

Không có nhận xét nào: