NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Ta phải lòng một đôi môi đầy khói...


Sau tất cả ngổn ngang hờn giận và những tổn thương cũ mới, tôi trở lại, bên tuổi thơ bằng không ít vết thương chẳng lành lặn. Thời gian đã làm nhiệm vụ của nó, buộc tôi lớn lên nhưng đâu biết đã khó khăn thế nào mới giam giữ sự cằn cỗi nơi mình trong cơ thể bé dại chật chội ấy để không bị lạc lõng.
Bảng màu, giá vẽ, bút chì, những cuộn chỉ đủ màu, vài tấm vải cắt dở, cuộn len thừa, trang giấy dang dở câu thơ, bầu trời trong sân, ô cửa sổ biết khép lại nỗi sợ non nớt, cây bàng có thể với tới từng vì sao, ...
Trước đây, dù chỉ xa khoảng cách rất nhỏ, tôi cũng muốn về nhà, vì không đủ tình cảm để yêu một nơi chốn khác.  Chưa bao giờ hết yêu tuổi thơ của mình, nên cũng không ước phép màu nào có thể thay đổi dù chỉ một khoảnh khắc thuộc về tháng ngày ấy. Giờ còn lại đâu đó, chỉ có thể đôi lần ngắm nhìn, về thăm, có thể đánh thức ngây ngô cũ rồi ru ngoan mà không được phép ở bên quá lâu, không thể lớn lên từ những vụng dại đó nữa.
Tháng Hai bắt đầu bằng triền miên nắng, khiến người ta nhầm lẫn cảm xúc giữa mùa này với mùa nọ, rồi giận dữ mưa như muốn rũ bỏ, gột rửa điều gì. Nắng chết, mưa có thể chảy theo mái hiên vào tới đôi mắt ngác ngơ ngay cả khi đớn đau đến tột độ. Ngày đến rất sớm, ném bận rộn vào những ngày cuối năm tất bật. Kiên nhẫn dọn dẹp những bề bộn cố hữu trong không gian vô hình và hữu hình, cuối cùng thì cũng ngăn nắp theo một vị trí tạm chấp nhận. Xuân vẫn khẳng khiu trên hàng cây, con đường để tang mình, đưa tiễn những lang thang hẹn hò chưa kịp xanh đã tàn tạ.
Ở nơi mà tôi sinh ra, sự chăm sóc, nâng niu làm tôi từng tin rằng chẳng cần điều gì ngoài bản thân và cuộc sống quanh mình, những người trong gia đình. Nhưng cho đến lúc này đây, cũng chính tại nơi đó, sự ích kỷ gọi tên một người - người dưng, tôi biết, đã phải lòng một đôi môi đầy khói ...
Anh chưa bao giờ hút thuốc khi có tôi sát cạnh, cũng không muốn tôi nếm dư âm còn sót lại trên phiến máu hồng đào. Có lẽ không bởi chịu đựng, mà bởi tôi chưa đủ nồng cay để thấm đẫm màu xám u uất ấy, chưa có lý do gì để mượn từng lọn vô thức ấy mà buông lòng.
Đã phản bội lại mình, ngay khi hay tin lòng kiêu hãnh này thừa nhận rằng đã nghiện ngập người đàn ông ấy. Chối từ đơn côi - thứ tín ngưỡng từng tôn thờ để lao vào người - người có thể khiến ta bất chấp cả đường chỉ tay. Thấy rằng đã quá nhầm lẫn về sự tương đối của thời gian, lâu dài hay ngắn ngủi, đều do sự có mặt của người quyết định. Không được ở bên, còn đơn độc hơn cả một mình. Hẳn người không biết, chôn mình hàng ngàn lần dưới nụ hôn xanh như bầu trời ấy muôn đời không đủ. Nên đôi khi, tự hỏi rằng đã đi qua những tháng ngày đã xa kia thế nào mà không có người.
        Yêu những lọn khói mê hoặc thai thoát từ đôi môi biết nín lại hận thù.
        Yêu ánh mắt biết hát về bão tố bâng khuâng.
        Yêu cách hờn giận vừa bất cần, vừa bé bỏng.
        Yêu từng nhịp đập trên lồng ngực vùi trái tim miệt mài chịu đựng...
        Yêu người đàn ông không có tuổi ấy, lênh đênh !
        Ta yêu người, người yêu ta mỗi ngày, bình minh lên, tựa như lại được bắt đầu yêu lần nữa.
        Cứ thế, cứ thế, trộn vào nhau, chẳng thể dừng lại...
Hà Mây

Không có nhận xét nào: