NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Chiều thương..


Em thích những chiều như chiều nay. Hoang hoải nắng và hư hao gió. Thêm một chút chênh chao của tiết trời cuối Đông, mà sẽ thấy trong tim mình ngàn vạn lần những sợi nhớ sợi thương mong manh tựa hồ như con gió nhỏ.
Chiều thương
Em thích chạy xe một mình trên con phố ồn ã trong những chiều như chiều nay. Không áo ấm, và không khẩu trang chống bụi. Em để mặc mình mặt mộc, môi trần, mái tóc lòe xòe xơ xác vì gió. Trong cuộc đời mỗi người, dễ có được mấy buổi chiều như chiều nay. Khi mang một trái tim nhẹ tênh, và một tâm hồn bình yên quá đỗi. Cuộc đời vẫn thế, gợn sóng và biết đâu sẽ là những cơn bão đêm. Nhưng, cũng chỉ là một cái nháy mắt, một cái tặc lưỡi thôi mà. Sống, là tận hưởng, là đi qua thật nhanh, thật khẽ.
Em thích những ngày chúng mình yêu nhau như chiều nay. Chạy xe vồn vã đến nhà anh. Ôm anh trong cái ôm tưởng như nghẹt thở, và hôn anh trong những nhung nhớ tưởng như chưa bao giờ có thể khỏa lấp đầy.

 em gọi chiều nay là “Chiều Thương”.
Khi nằm ngoan ngoãn trong vòng tay anh, và hít cho căng đầy lồng ngực những mùi vị quen thuộc. Mùi mồ hôi đàn ông, mùi khét lẹt của thuốc lá, và một chút cay nồng còn sót lại của những chén rượu đêm qua. Cứ thế, em ôm anh, bằng tất cả sức lực của mình, để có thể thành một cái ôm tròn đầy nhất.
Cũng có được mấy chiều như chiều nay. Nằm gối đầu lên tay anh, và mơ màng nghĩ về tương lai. Đây không phải lần đầu em nghĩ về tương lai của mình, và mong chờ một bến đỗ bình yên. Nhưng, có phải chăng một chiều mà cảm giác bình yên thấm sâu vào từng thớ thịt, mạch máu và ngay cả trong hơi thở. Nên cảm xúc cũng mềm, cũng nhẹ, và cũng trong veo đi được ấy.
Là một buổi “Chiều Thương” leo lắt những hư hao. Em nghe không gian xung quanh mình chợt như ngừng lại, rớt trong từng lời hát của chị Lý trong bài hát “Cơn bão nghiêng đêm”. Em ôm anh. Và anh ôm em. Nghe rõ hơi thở của người kia rớt trên tóc, và vương trên gò má. Nghe rõ cả hai trái tim cùng đập những nhịp bình yên, mà dù có, dù không của một mùa hạnh phúc phía trước.
Em thích những buổi chiều như chiều nay. Nghe im ắng và tịch mịch đang lần giở những ngón tay thon dài để mở cửa trái tim mình. Một buổi chiều mà dù có váng vất trong những cơn đau đầu, mệt nhoài trong cơn sốt dở, vẫn thấy mỉm cười thật tươi.
em gọi chiều nay là Chiều Thương
trong những cái ôm ngọt lịm của anh.
trong những cái hôn ướt nhòe vì hạnh phúc của anh, của em
trong những hơi thở còn lem mùi khói thuốc
và trong những khoảnh khắc yên vui, gối đầu lên tay anh mà ngủ…
Có một buổi chiều nắng hư hao gói trong từng hơi thở
Có một buổi chiều gió chênh chao giấu vào trong giấc mơ
Có một buổi chiều vàng vọt những kỉ niệm nép sâu vào trong thương nhớ
Như chiều nay
Là khi nắm tay
Mà biết là thiếu của nhau thêm một cái ôm tròn đầy nữa
Mà biết là thiếu của nhau thêm một nụ hôn tưởng như chẳng bao giờ đủ đầy nữa
Mà biết là thiếu của nhau thêm một lần được gối đầu để nâng vào giấc ngủ
Tìm một buổi chiều như chiều nay
Nghe những nhịp đập bình yên khe khẽ
Nghe giọng kể đều đều theo nhịp thở về một mùa hạnh phúc yên vui
Nghe cả bầu trời ôm về trong một Chiều Thương nhớ
Em đi tìm anh
Anh đi tìm em
Xoay vần trong những lần đuổi bắt
Và để chúng ta
Tìm thấy nhau
Trong những buổi chiều như chiều nay
Một buổi chiều để cố nhón chân hôn anh thêm một cái hôn nữa
Một buổi chiều để cố vòng tay ôm anh thêm một cái ôm nữa
Trước khi nói lời tạm biệt
Cho những buổi chiều của ngày sau

Không có nhận xét nào: