NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Sầu ở lại..


02/13/2012 06:38 am

Chân dung Tạ Ký – Văn Đen vẽ
 

Buồn như 

Buồn như ly rượu cạn, 
Không còn rượu cho say. 
Buồn như ly rượu đầy, 
Không còn một người bạn. 

Buồn như đêm khuya vắng, 
Qua cửa sổ trông trăng. 
Buồn như em nói rằng: 
Nhớ anh từng đêm trắng. 

Buồn như yêu không được 
Dù người yêu có thừa. 
Buồn như mối tình xưa 
Chỉ còn dòng lưu bút. 

Buồn như buồn như thế, 
Buồn như một kiếp người. 
Đây cõi lòng quạnh quẽ 
Buồn như đóa hoa rơi! 


Anh cho em mùa xuân 

Mỗi đêm một gói thuốc, 
Hút nhiều nứt cả môi, 
Nỗi buồn không nói được, 
Nỗi buồn ăn vào tôi. 

Trời mùa đông rừng núi, 
Đời mùa đông vô cùng! 
Bánh xe nào tung bụi, 
Nhịp chim nào đã ngưng 

"Anh cho em mùa xuân" 
Giọng ca buồn quá sức! 
Cô gái đầu cúi gục: 
"Anh cho em mùa xuân". 

Mớ tóc xanh đã bạc, 
Mớ môi hồng đã phai, 
Anh cho em gió lạc, 
Anh cho em mưa dài! 

Trời mùa đông rừng núi, 
Đời mùa đông vô cùng! 
Hút thuốc trong bóng tối, 
Khói có bay lên không? 

(Tặng Phạm Công Thiện


Thêm buồn 

Tôi sẽ chết dễ dàng hơn đã sống, 
Mắt không buồn vì nhắm đến muôn thu. 
Con chim nào xanh, giấc mộng nào hư, 
Lời bay bướm lặng dần vào dĩ vãng, 
Ba mươi đến khỏi lo tiền cơm tháng! 
Cô mỉm cười, cô có biết gì đâu! 
Tôi từng nghe chó sủa suốt đêm thâu, 
Và chim hót suốt mùa đông lạnh lẽo, 
Ôi con chim hồng từng bay lạc nẻo 
Đường trái tim hun hút thời gian. 

Thuở xưa kia người ấy đẹp tuyệt trần, 
Cao nguyên ngực, Thái Bình Dương mắt biếc, 
Anh đào môi, tóc trường giang quấn riết 
Tháp da ngà chưa một bóng du lang. 
Tôi tới bên ai lời nói ngập ngừng… 
Ốc đảo chập chờn giữa trưa sa mạc, 
Gót ngọc quay đi, một người chết khát! 
Thuở xưa kia thời mười tám, hai mươi, 
Có chàng trai cười vẫn nở trên môi, 
Tin tưởng lắm chuyện trên trời dưới đất, 
Nhân Ái, Công Bình, Yêu Đương, Bất Khuất 
Viết chữ hoa trong óc trẻ mười lăm! 
Khi ba mươi biết được chuyện xưa lầm 
Thì đau khổ đã hằn trên trán nhỏ, 
Thì uất hận vạch trời nhưng chẳng tỏ, 
Rồi cô đơn như một kẻ chăn cừu 
Trên đồi cao nhìn tinh tú luân lưu. 
Tôi hốt hoảng như một người phạm tội, 
Tôi muốn chạy nhưng mà đường nghẽn lối, 
Chúa thì xa, Phật cao vút từng không, 
Phật tại tâm nhưng tâm đã bềnh bồng, 
Tiếng chuông Chúa không ru hồn kẻ khổ 
(Một chiếc linh hồn mang mang thiên cổ) 
Tôi tới bên em quỳ xuống nguyện cầu, 
Em đẹp vô vàn như hạt trân châu, 
Ai yêu mến mà không hề nói quá! 
Nhưng than ôi em không là tượng đá 
Đội thời gian nhìn kẻ thế nhân qua, 
Tôi làm thơ để mang tiếng tài hoa, 
Mà vần điệu chỉ là châu ngọc hão! 

Thương vớ vẩn tự mình gây gió bão, 
Trách vu vơ mà chẳng trách mình ngu, 
Thời loạn ly khởi sự tự bao giờ! 
Tôi sẽ chết vô duyên như đã sống, 
Đất nghĩa trang có chắc chi còn rộng, 
Không biết nằm đầu sẽ hướng phương nào? 
Nghĩ thêm buồn cho câu chuyện mai sau. 

(Tặng Lê Khắc Lý


Xin thật im 

Thật im, thật im, nghe kìa em đêm cạn, 
Trắng dờn sương mà lạnh thấu tâm can. 
Miệng cười ư? Sao lệ vẫn đôi hàng? 
Hứa hẹn hão! Không buộc lời gió lại. 
Tay đã giao tình, việc đời oan trái, 
Hay là ngu, là dại, là rất điên! 
Em dẫn tôi qua nhiều xứ ưu phiền, 
Chim gãy cánh, sao rơi, hoa héo rụng! 
Và mắt tôi khi không còn mơ mộng, 
Và hồn tôi không hát thơ yêu, 
Vốn tài hoa nên tình cũng rất kiêu, 
Chọn lựa quá nên tôi nhầm đến chết! 
Đời gian ngoa mà mình không quỷ quyệt 
Nên đành thua cho đến trắng hai tay! 
Trách gì ai đường nghĩa địa buồn thay! 
Xe dẫn xác lắc lư từng vó ngựa… 
Xin thật im, thật im, im thêm chút nữa. 
Ồ vô duyên đừng vờ thế em ơi! 
Kìa xem trăng ngã ngửa đã lâu rồi, 
Chim vỡ cổ vì cất cao giọng quá! 

Bởi tin lắm nên không ngờ dối trá, 
Bởi miệng hoa còn biết gửi hôn yêu, 
Ai dựng bình minh bằng ánh nắng chiều, 
Và sao rụng chứ không phải là hoa nở, 
Cửa lòng đóng, cửa mồ kia sắp mở, 
Xin im giùm, thật im nữa, em ơi! 
Đừng có thời gian em đã chẳng xa tôi. 

Không có nhận xét nào: