NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Ngục tù dĩ vãng.



K‎ý ức dù buồn vui sướng khổ luôn luôn ở trong ta, và trở thành một phần của ta. Dĩ vãng mang lại cho ta bài học, kinh nghiệm, sự trưởng thành, làm cho ta là ta hôm nay.
Nhưng dĩ vãng và k‎ý ức cũng thường là những gánh nặng của tâm trí, những bao tải của đau đớn, hờn giận, thù hằn, thành kiến mà ta mang trên lưng cả đời, đè bẹp đời ta, làm ta mệt nhọc, lê chân không nổi trên đường đời muôn dặm.
Các bạn, ai trong chúng ta cũng đều đã kinh nghiệm về dĩ vãng đau thương. Một điều khổ đau nào đó đã đến, một cuộc tình đã vỡ, một bất công đã đổ lên đầu, một phản trắc đã xảy ra, và ta đã tột cùng đau khổ, và cho đến ngày nay, bao năm đã trôi qua, ta vẫn còn cay đắng như mới hôm qua, và ta vẫn nhìn cuộc đời và con người, từ thuở đó, với những đớn đau, uất ức và ngờ vực.
Những biến cố lớn trong đời có khả năng đóng dấu ấn, “ấn” vào hệ thần kinh chúng ta một con dấu rất lớn, và con dấu đó luôn nằm đó, hành hạ ta cả đời.
Đó gọi là ngục tù dĩ vãng. Dĩ vãng bao vây tâm trí và cuộc đời ta như những chấn song tù ngục.
Cho nên các bạn, chúng ta phải biết cách thoát ra khỏi những chấn song tù ngục đó.
Cuộc đời của mỗi chúng ta là một bản kịch dài, và ta là vai chính trong kịch bản đó. Chuyện đã qua là đã qua, chương đó đã xong và màn đã khép. Chỉ còn hình ảnh do máy video recorder thu lại. Lâu lâu mở ra xem, cũng cảm thấy nao nao hay hớn hở trong lòng, nhưng đó chỉ là một cuốn phim, như bao cuốn phim khác ta mua trong các DVD, không hơn không kém. Đừng mang chuyện phim thành chuyện thật, rồi cứ hậm hực ấm ức đau khổ vì phim, rồi quay ra đấm ông hàng xóm đang đi qua trước cửa nhà, hay thường hơn nữa là cay đắng với ông chồng bà vợ là nạn nhân từ trời rơi xuống ngay trong nhà mình.
Màn kịch đã qua, hãy để nó qua. Hãy lo thủ diễn tốt màn kịch hiện tại của hôm nay. Hôm nay ta phải đóng vai tích cực, hăng hái, yêu đời. Không thể cứ suy tư đến các đau khổ và nước mắt của hôm trước mà có thể thủ diễn tốt vai sống động tích cực hôm nay. Diễn viên phải để 100% tâm trí vào vai mình đang diễn mới có thể diễn đến nơi đến chốn.
Các bạn có nghe mình vừa nói gì không? “Hôm nay ta phải đóng vai tích cực, hăng hái, yêu đời. Không thể cứ suy tư đến các đau khổ và nước mắt của hôm trước mà có thể thủ diễn tốt vai sống động tích cực hôm nay. Diễn viên phải để 100% tâm trí vào vai mình đang diễn mới có thể diễn đến nơi đến chốn.”
Một dĩ vãng rất đẹp hay rất đau khổ có khả năng cuốn hút lôi kéo tâm trí ta vào đó, như ma muội, ta muốn quên đi, muốn thoát ra, cũng không được. Vì thế người ta mới gọi là “ngục tù dĩ vãng”. Nếu thoát ra dễ quá thì ai lại gọi là ngục tù?
Nhưng nếu bạn thực sự muốn thoát ra thì cũng không khó. Bạn có nhớ câu mình hay nói “gọi chúa quỷ đích danh” (call the devil by the name, call the devil by his name) không? Trong các vấn đề tâm l‎ý con người, gọi chúa quỷ đích danh thì chúa quỷ biến mất. Đó chính là cách chữa bệnh bằng phân tâm học. Các bác sĩ phân tâm học chẳng chữa gì cho bạn cả. Họ chỉ gợi chuyện cho bạn nói, rồi khi bạn nói đụng đến nguyên nhân sâu kín của vấn đề tâm l‎ý của bạn, và bác sĩ nói đó chính là nguyên nhân của bệnh của bạn, thì bạn hết bệnh. Ví dụ, từ lúc ông chồng mua cái nhà bên cạnh dòng sông, tự nhiên bà vợ bị stress cả ngày đêm mà không biết tại sao. Bà vợ nói chuyện với bác sĩ phân tâm, đến lúc vô tình (hay do thôi miên) kể chuyện suýt chết đuối hồi 1 tuổi, nhà phân tâm học nhận ra đó là nguyên nhân và chỉ cho bà vợ nhận ra đó là nguyên nhân của stress của bà ấy, thì tự nhiên bà ấy hết stress. Đó gọi là call the devil by the name.
Dĩ vãng chỉ là một cuốn phim trong đầu bạn, không hơn không kém. Thì hãy gọi nó đích danh: “Chú mày chỉ là một cuốn phim, một DVD, chú mày không có quyền lực gì với tao cả.” Gọi đích danh DVD thì DVD mất hết quyền lực cầm tù tâm trí bạn.
Nếu ta yếu công lực, tâm trí của ta có thể tự cầm tù nó trong ngục tù dĩ vãng, và không hề nghĩ đến cách phải tự giải thoát, như con chim bị nhốt trong lồng đã lâu năm, dù cửa lồng có mở nó cũng không nghĩ đến chuyện bay đi đâu cả.
Nhưng nếu bạn muốn sống thật, thì hãy nhớ: Chỉ có một nơi để sống, và một lúc để sống. Đó là “ở đây, lúc này”. Dĩ vãng là một cuốn phim của k‎ý ức, tương lai là một cuốn phim của tưởng tượng. Chỉ có “ở đây lúc này” là thực.
Và hãy gọi ngục tù dĩ vãng đích danh: Chú mày là một cuốn phim trong DVD không hơn không kém.
Chúc các bạn một ngày tự do.
 by Trần Đình Hoành

Không có nhận xét nào: