NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Có cần đến thiên thần..?


“Ầm”, giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ, thiên thần tình yêu mắt nhắm mắt mở thả dây cung. Mũi tên lao vút vào không trung. “Thế là xong” nhìn trước nhìn sau, thần tình yêu thở phào nhẹ nhõm “May quá, chẳng ai nhìn thấy mình ngủ gật trong lúc làm việc”. “À, mà mũi tên ấy bay về đâu nhỉ?” Thiên thần lại nhớn nhác nhìn theo hướng mũi tên hồi nãy. 
- Thế cái chân bà đã đỡ chưa ? Người đàn ông trạc 80 tuổi hỏi bà bạn ngồi bên cạnh với hàm răng đung đưa nhịp nhàng theo câu nói đượm sự quan tâm đặc biệt.
- Khổ quá, nó có thèm nghe tôi đâu, tôi bảo nó đội mũ vào, trời lạnh lắm. Thế mà nó cứ cắm cổ đạp xe. Cháu với chả chắt.
- Thế sáng nay bà đã ăn gì chưa?
- Phải rồi trời này mà có ấm trà sen nóng thì tuyệt vời.
- Tôi mời bà đi ăn phở với tôi, có được không bà?
- Nhưng mà tôi thích trà nhài hơn, mùi nó dịu hơn ông nhỉ.
- Thôi thì tôi nhịn vậy chứ bà ăn rồi thì tôi còn đi làm gì nữa. ăn một mình chán lắm.
Ông từ từ rút trong túi áo ra một gói nhỏ rồi lặng lẽ đặt vào tay bà và hỏi nhỏ:
- Hôm qua bà đã ăn hết chưa?
- Ai luyên thuyên, tôi nói ông luyên thuyên bao giờ? 
Bà nguýt lườm ông một cái thật dài qua đôi mắt đục mờ khá kèm nhèm. Bà mở gói nhỏ, bên trong là một múi bưởi Diễn, thứ mà bà rất thích.
- ơ thế vẫn còn cơ à?
Bà bóc và chia cho ông một nửa với nụ cười trìu mến. “Mình vẫn còn mấy quả nữa mà bà ấy chẳng biết” ông nhìn bà với nụ cười lém lỉnh đầy hạnh phúc.
“À, nó đây rồi” Thiên thần đã thấy mũi tên của mình, nó nằm lăn lóc bên cạnh ông già, trên đường bay đến đây, nó đã vô tình va vào cột điện gãy mũi nên đã trở thành vô tác dụng.

Không có nhận xét nào: