NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Một thời ta lang thang ....

Những tối cuối tuần, Sài Thành giờ đã không còn cái se lạnh như cảm giác một sáng chớm thu. Lang thang rong ruổi không mục đích, chỉ thấy muốn đi cho lòng bớt nặng, cho mắt bớt nhèm.

Những câu chuyện vu vơ trên trời dưới đất, đánh đổi vài nụ cười nhẹ nhàng, có khi tinh khôi như nắng ban mai, có khi rười rượi buồn như đêm mưa rả rích. 

Vòng tay xiết chặt, để cảm nhận đời đang trôi mà thời gian thì ngừng lặng. Có con chim hoang lạc ngày qua ngày vẫn một tiếng kêu não lòng, đôi khi, bỗng giật mình trong âm thanh vọng về xa xôi. Con chim lạc tổ ấm, còn đời người lạc mất cái gì đây? Vẫn một câu hỏi “Ta là ai” mà ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm vẫn chấp chới đi tìm. Rồi rã rời. Rồi thấy mình vỡ nát giữa bể đời mênh mông. 

Cánh én nhỏ đầu mùa, rướn mình tìm đồng loại để làm nên một mùa. Ta lại thấy mình lạc loài, vu vơ trong tiếng lòng. Tiếng lòng sương khói, ảo ảnh, mơ hồ. Ngôi sao nhỏ xa xa phía chân trời, không đủ sáng để khoe mình lộng lẫy, đứng khóc hoài nơi bờ vai run run. Ta không khóc, nhưng thoáng lạnh trong lòng. Cánh chim trời vẫn chấp chới, trong đáy mắt một ngày vời vợi xa…

Sài Thành một chiều mưa, ủ dột… Nhìn bong bóng nước phập phồng và vỡ tan trên sàn đất, lòng xốn xang. Muốn lao ra ngoài, hòa vào cơn mưa mát lạnh ngoài kia, để làm gì cũng không biết nữa. Để tan vào mưa, để thấy mình cũng là một hạt mưa? Hay để tìm cảm giác nhẹ bẫng một góc lòng? Chợt nhớ đã lâu lắm rồi, mình không tắm mưa, không đi ăn mưa như ngày xưa nữa. 

Ảnh minh họa

Xa lắm rồi những hôm lang thang trong mưa. Mưa lớn, mưa nhỏ, mưa ngâu, mưa rào mưa giông gì cũng thấy như là của riêng mình, tham lam ăn từng vốc đã đầy, để rồi nghẹn ứ nơi cổ và nghẹn ứ trong lòng. Thấy toàn thân mình cũng như làm bằng mưa, mềm nhũn, ướt át, ủ dột… Và thấy mình trôi tuột vào quá khứ, nơi miền ký ức xa xôi, chỉ ta và mưa và ảo ảnh. Cuộc đời cũng chỉ là ảo ảnh thôi mà. Ta đang trôi. Bồng bềnh phiêu lãng như đám mây trời, như cánh lục bình lững lờ dọc con kênh, không biết nơi đâu là bờ…

Bình minh đội núi, bóc dần những mảng bóng đêm lờ mờ. Sài Thành những sáng sương giăng đầy ngõ ngách. Những cơn gió mơn man làm mặt hồ gợn sóng. Ánh sáng của ban mai hắt xuống làm màu xanh của khóm lục bình như sẫm màu. Tất cả đều gợi cảm giác bình yên. Thi thoảng có tiếng xe chạy qua lại, nhưng dường như thiên nhiên mênh mang đã lấn át hết đôi chút ồn ã ấy. Em cố thở thật sâu, tạm quên đi những mệt mỏi đời thường.

Mỗi lần được gần thiên nhiên, về với thiên nhiên, lại thấy lòng mình được sưởi ấm. Em chợt nhớ lâu lắm rồi mình không lang thang, không đi ăn gió trời như ngày xưa nữa. Ngày ấy… một thời mình nghiện lang thang anh nhỉ. Sáng lang thang. Tối lang thang. Rong ruổi không mục đích. Mệt thì dừng, rồi lại đi tiếp. Không có điểm đầu và dường như không có kết thúc. Cứ đi và thầm lặng. Thấy cuộc sống thật tự do và thỏa lòng. 

Vậy mà giờ… mãi lo toan với gánh nặng cơm áo, mãi toan tính cho gia đình, người thân và một chút cho bản thân mình, để rồi… chợt giật mình thấy mình giống như con thiêu thân lao vào kiếm tiền, rồi sẽ chết rụi lúc nào không biết. Mới thấm thía cuộc sống, sao mà chật hẹp tù túng, sao mà khổ sở, bon chen. Và nếu như mình lạc loài, sẽ bị loại trừ phải không? Em hỏi vu vơ thế thôi, cũng chẳng biết để làm gì. 

Cuộc sống là tạm bợ thôi mà. Ngay bản thân em cũng là tạm bợ. Hình như… hết thảy đều là tạm bợ?! Em biết anh vẫn luôn khát khao cái vĩnh hằng và con đường đi đến đó hình như cũng đã mở. Không ít lần anh hỏi mình và hỏi em, liệu rồi ta có cùng nhau đi trên con đường ấy? Xa thẳm và mênh mông lắm anh nhỉ!

Bên anh… Em bình yên. Có gì đó giữa chúng ta là khoảng lặng không ngôn từ. Đôi lần em ướt nhèm mắt vì câu nói đùa không ác ý. Em biết anh đau lòng với cảm giác làm em buồn nhưng em còn đau nhiều hơn. Dẫu biết rằng chỉ là câu nói vô tình và hồn nhiên, nhưng nó vẫn cứ găm vào lòng em, đau quặn. Nếu không khóc được, em càng đau hơn. Vì thế cứ để cho nó tự trào, rồi em sẽ lại bình thường. 

Anh đừng cố ngăn cảm xúc em. Khóc xong sẽ hết. Em không giận hờn hay trách móc gì cả. Chỉ là con người em vốn thế. Anh cũng đã từng nói em như bong bóng nước, đụng vào cái sẽ vỡ bục. Anh bảo người em làm bằng nước, chọc vào đâu cũng thấy chảy. Dòng cảm xúc của em cũng là nước nữa…

Trời Sài Gòn đêm lộng gió. Cái se lạnh làm em nao nao lòng. Lại nhớ! Cái lạnh chớm thu! Cái run run Đông về! Em vẫn miên man mơ về miền xa thẳm… 

Ngô Thúy Nga

1 nhận xét:

Tuong vi nói...


Ai cũng có quá khứ !...
Kết tinh của quá khứ tạo ra tâm hồn trãi nghiệm ...
Muốn tạo tương lai tươi sáng ...
Hãy quên hẳn quá khứ mới tìm thấy chân trời đẹp !
Đừng quá lãng phí những cái không có trong tay ....

Kĩ niệm đẹp nào mà nhớ lại , chỉ là đám tro tàn ....!!!