NGỤ NGÔN

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng

Nên cơn vui thường kéo theo cực hình

Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình

Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi

Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu ?

Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều

Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

Em..



Em lại gần đây một chút đi em, để tôi xem những vết thương trong em. Những vết thương từ muôn vạn kiếp sầu cổ. Những vếtthương của kiếp này đen bạc. Những vết thương mới từ hôm qua thôi. Có vết thương nào em đang giấu tôi?
Rồi em sẽ lặng lẽ, em sẽ chẳng nói.
Em có đủ tin tôi, em có tin trong kiếp sống này mọi khổ đau sẽ được rũ sạch, như hoa lá và hương cỏ cây sống dậy sau mưa? Tâm hồn em thơm như hơi đất, có chút khô cằn khi đông qua thì mới giữ được mơn mát cho xuân này. Tâm hồn em như bầu trời sau mưa, có buồn khổ đau xuống như những cơn mưa thì mới xanh trong như lục ngà…
Em đẹp lắm. Nhìn vào đôi mắt trong là tôi biết em đẹp, bốn mùa nơi ấy, rất trần gian mà cũng thiên thanh…

2 nhận xét:

Tuong vi nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Tuong vi nói...

Thật nhẹ nhàng ....cảm nhận một nét đẹp của tâm hồn trong yêu ....tiếng vang tha thiết !....Lời đồng cảm toả nét như hương thơm của nghìn đoá hoa đang nở ...bay lan toả cả bầu trời .....!